
ốn chỉ là ảo giác, chỉ là khi vừa nhẹ nhàng chạm vào, lại mang theo
nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác từ làn da như châm ngòi thuốc nổ làm thân thể Mạc
Tiểu Mễ nhanh chóng nóng lên.
Nóng bỏng, khát vọng dục vọng, đã bị anh và cô đè nén thật chặt từ lâu.
Hai người tầm mắt giao nhau trên không trung lần lượt thay đổi, không tiếng
động lóe lên tia lửa.
Đột nhiên Mạc Tiểu Mễ đẩy anh ra, nhanh chóng trốn vào trong phòng, đóng cửa
lại, dựa vào cửa, thân thể từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà.
“Tiểu Mễ, vì anh nấu canh cả đời đi.” Một lát sau, thanh âm trầm thấp của Giản
Nhẫn từ ngoài cửa vang lên.
“Anh xem em là người hầu miễn phí à?” Mạc Tiểu Mễ đặt tay trên ngực, liều chết
đè nén tim mình đang đập như đánh trống, cô sợ mình không đến một giây đồng hồ
sẽ ôm ấp yêu thương người đàn ông bên ngoài cửa kia.
“Không phải, có trả lương.”
“Hả? Tính trả lương tôi bao nhiêu?”
“Một ‘Giản Nhẫn’ hoàn hoàn chỉnh chỉnh có đủ không?”
“Ai muốn anh, ngu ngốc!”
“Tiểu Mễ...”
“Ừ?”
“Anh thật là rất muốn em.”
Lòng Mạc Tiểu Mễ cứng lại, không cách nào nói bất luận cái gì.
“Đừng làm cho anh chờ quá lâu, nếu không anh sợ lý trí của mình không kiềm được
thân thể.” Cái đuôi sói rốt cuộc cũng lộ ra.
“Anh dám!”
Giản Nhẫn không trả lời, chỉ là nở nụ cười âm trầm, thanh âm rất thấp, rất êm
tai, “Ngủ ngon.”
Nghe được tiếng bước chân anh nặng nề rời đi, Mạc Tiểu Mễ mới thở phào nhẹ
nhỏm, gương mặt như cũ nóng bừng, cô dùng tay ôm mặt, ngã vào giường lớn mềm
mại, len lén cười.
Giản Nhẫn ngốc, Giản Nhẫn ngu xuẩn, Giản Nhẫn khốn kiếp, hại nhịp tim mình đập
nhanh như vậy, càng muốn để cho anh chờ lâu mấy ngày.
Hừ!
“Tiểu Mễ, nha đầu chết tiệt kia, dọn nhà sao lại không nói cho mẹ một tiếng?”
Giờ làm việc, mẹ Mạc không tìm được con gái lại gọi điện thoại tới đây.
“Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút.” Mạc Tiểu Mễ lặng lẽ đem ống nghe che lại, “Chờ con
sau khi tan sở sẽ giải thích cho mẹ có được không?”
“Không được! Ngày hôm qua mẹ qua tìm con, kết quả không thấy, hại mẹ lo lắng
con đã xảy ra chuyện gì, thật may là ông chủ cho thuê nói cho mẹ biết con dọn
nhà, nhưng lại nói là chuyển vào trong nhà của một người đàn ông, là tên lưu
manh lần trước sao? Con có phải bị tên đó bắt cóc phải không hả? Nếu thực như
thế vậy, mẹ lập tức báo cảnh sát giúp con!”
“Mẹ, mẹ nói nhăng nói cụi gì vậy. Con bị bắt cóc, sao còn có thể đi làm bình
thường vầy sao? Lại nói Giản Nhẫn tuyệt đối không phải là lưu manh.” Mạc Tiểu
Mễ không nhịn được lớn tiếng bác bỏ.
Ánh mắt Trần Tư Quân dò xét nhìn Mạc Tiểu Mễ.
“Con... Con muốn làm mẹ tức chết à?” mẹ Mạc tức giận, “Hôm nay sau khi tan tầm
lập tức về nhà cho mẹ, nói với mẹ rõ ràng.” Mạc mẹ tự mình cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, vô lực ngồi phịch ở chỗ ngồi.
Nội tâm của cô thật ra thì đã đón nhận Giản Nhẫn, do dự cuối cùng cũng là bởi
vì gia đình cô, cô sợ ba mẹ không thể tiếp nhận Giản Nhẫn.
Nhưng phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt.
“Trợ lý Mạc? Trợ lý Mạc?”
“Hả?” Đàng mất hồn Mạc Tiểu Mễ hức tỉnh, không ngờ thấy đứng trước mặt cô là
Ngô Minh Thành, “Phó tổng? Có chuyện gì?”
“Đến phòng làm việc của tôi.” Sắc mặt nghiêm túc Ngô Minh Thành nói.
“Đó.” Không để ý tới ánh mắt Trần Tư Quân nhìn có chút hả hê, Mạc Tiểu Mễ thở
dài đi vào theo.
“Mời ngồi.” Ngô Minh Thành chỉ cái ghế đối diện.
“Cám ơn.” Mạc Tiểu Mễ ngồi xuống, chờ bị mắng.
“Trợ lý Mạc, lúc trước xuống chức thật là uất ức cho cô, cô không có vì vậy mà
không vui chứ?” Vừa rời khởi giám thị của Trần Tư Quân, Ngô Minh Thành lập tức
lộ ra nụ cười.
“Hả? Cái đó, có một chút.” Mạc Tiểu Mễ thẳng thắn.
“Nhưng cô vấn làm việc vô cùng tốt, không có nổi giận, không có sa sút tinh
thần, ngược lại phụ trách công việc càng thêm nghiêm túc.” Ngô Minh Thành ngợi
khen nói, “Việc này thường làm người ta mất tinh thần không gượng dậy nổi, bây
giờ người trẻ tuổi cũng vô cùng kiêu ngạo, không chịu nổi một chút xíu uất ức,
nếu như đổi lại là người khác, khẳng định đã sớm từ chức.”
Mạc Tiểu Mễ cười cười.
“Thật ra thì đây là thử nghiệm công ty đặc biệt dành cho cô, hiện tại chi nhành
công ty ở Đức cần một vị quản lý cao cấp, hội đồng quản trị họp nhất trí đồng ý
phái cô đi, nhiệm kỳ hai năm, cô nguyện ý đi không?” Ngô Minh Thành nhìn cô
mong đợi.
“Nước Đức?” Mạc Tiểu Mễ kinh hãi.
“Đây chính là thăng liền hai cấp đó.” Ngô Minh Thành mỉm cười nói, “Hơn nữa ra
nước ngoài, có thể nâng cao kiến thức, đối với công việc sau này còn rất có
ích.”
Đi nước Đức? Rời xa Đài Loan, rời xa ba mẹ, rời xa... Giản Nhẫn?
Mạc Tiểu Mễ bị chủ ý này giật mình ứng phó không kịp, qua một lúc lâu, cô mới
lúng ta lúng túng nói: “Có thể cho tôi suy tính một chút được không?”
“Dĩ nhiên. Chỉ là phải trả lời nhanh một chút.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tất cả các vị Trưởng Lão
trong bang phái bị mời đến phòng khách nhà Giản Nhẫn, bọn họ trầm mặc, dùng mắt
nhìn lẫn nhau biểu đạt sự nghi ngờ bất an của mình.
Ách... Lão đại cùng mời tất cả bọn họ những trưởng lão này tới, chẳng lẽ muốn
hủy bỏ quỹ dưỡng lão của bọn họ sao? Hay là muốn một cước đem bọn họ đá v