
ông, cả ba và mẹ đều không thấy đâu, lúc đó anh
đứng ngây người.
Một bà hàng xóm nói cho anh biết, cha anh bị cảnh sát bắt, mẹ thì vét hết tài
sản trong nhà rồi bỏ trốn, ngôi nhà cũng bị tịch thu, nghe nói là để trả nợ.
Ba bị bắt? Mẹ bỏ trốn? Căn nhà bị tịch thu?
Lúc đó cả người Giản Nhẫn như rụng rời, anh ngồi cuộn mình trước cửa nhà cả
đêm, bà hàng xóm nói anh vào nhà bà, nhưng anh không vào.
Ngày thứ hai, có một người anh em của bố tìm đến anh, nói muốn nuôi dưỡng anh.
Tuy vẫn còn khiếp sợ nhưng Giản Nhẫn vẫn cứ tiếp tục đi học bình thường, nhưng
lúc này anh phát hiện mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Những người bạn vốn rất thân thiết với anh trước kia giờ thì lại xa cách anh,
những người trước kia vốn không thân thiết gì thì nay lại càng lạnh lùng với
anh hơn, lúc tan học về còn có một đám nam sinh không ưa gì anh đi theo phía
sau chỉ trỏ.
“Con trai của tội phạm kìa, thất khó ưa”
“Đừng có chơi với nó, coi chừng nó sẽ giết mày đó!”
“Đúng đó, mày xem ánh mắt của nó kìa, thật là đáng sợ!”
“Đúng rồi, lần trước tao mất tiền, nói không chừng là nó trộm.”
“Tao không có trộm! Tao không phải tội phạm! Đừng có đổ oan cho tao! Không được
vu không ba ta! Ba tao bị oan!” Giẩn Nhẫn nghe được không nhịn nổi nửa, nắm lấy
tên nam sinh vừa mập vừa ngu xuẩn hét lên.
“A…! Con trai của tội phạm muốn giết người rồi, bớ người ta cứu!” Tên mập lập
tức gào khóc, nó vốn là không ưa gì Giản Nhẫn, bởi vì có rất nhiều bạn nữ xinh
đẹp thường quấn quít lấy anh.
“Đánh nó!”
“Đánh chết nó! Con trai tội phạm cũng là tội phạm!”
Bạn bè của tên mập đồng loạt xông lên, lập tức vay quanh.
Từ nhỏ Giản Nhẫn đã theo cha tập võ, thân thủ cũng tốt, tuy nhiên dù sao anh
cũng chỉ là một đứa bé, lúc này anh cũng chỉ có một mình, một con hổ dữ cũng
không thể nào địch lại được một bầy sói, cuối cùng, anh bị đánh đến chảy máu
đầu.
“Chết, nó chảy máu kìa!” Bọn chúng thấy máu chảy trên mặt anh, vốn là đang rất
khí thế liền bỏ chạy tán loạn.
Giẩn Nhẫn bị bỏ lại một mình, giận đến nổi đôi tay nắm chặt thành quyền, mặc
cho máu chảy, anh từ từ ngồi dậy, co ro ở bên đường, nước mắt tuôn ra như suối
chảy.
“Tôi không phải... Ăn trộm, tôi không phải... Tội phạm, tôi không phải! Không
phải!” Anh đấm vào mặt đất, đầu đau thì như muốn nứt ra.
Chợt, anh cảm giác là đầu mình có người sờ vào, bị giật mình, anh đột ngột
ngẩng đầu lên, trước mặt là một cô học sinh nhỏ nhắn đang cúi người về phía
anh.
Bảng hiệu trên đồng phục của cô bé nói cho anh biết cô chỉ mới học lớp một. Và
học trường khác chứ không phải cùng trường với anh.
Cô thắt hai bím tóc hai bên, phía cuối thắt một cái nơ hình con bướm màu vàng
rất đẹp, đôi mặt to tròn, đen nhánh, giống như hạt ngọc đen tuyền, Giản Nhẫn từ
khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy qua đôi mặt đẹp đến động lòng người như
vậy.
Nhưng anh lại giận dữ trừng mắt với cô, cô bé lại không hề sợ dáng vẻ máu chảy
ròng ròng của anh, ngược lại lo lắng hỏi: “Cậu bị thương, tại sao không tới bác
sĩ?”
“Tôi không thích!” Giản Nhẫn nhíu chặt chân mày, thật là thích xen vào việc của
người khác.
“Cứ như vậy cậu sẽ chết mất.” Cô bé càng thêm lo lắng nhìn anh, từ cặp lấy ra
một cái khăn tay có màu giống như chiếc nơ bướm, rồi tháo sợi dây nơ bướm từ
hai bím tóc, “Mình giúp cậu băng bó vết thương, cứ yên tâm, khăn tay của mình
sạch lắm, hôm nay mình không có đụng vào nó.”
Nếu như là người khác nhiều chuyện chõ mõm vào, Giản Nhẫn có lẽ sẽ đẩy ra,
nhưng với cô bé có đôi mắt đen nhánh này, Giản Nhẫn mặc dù khó chịu, nhưng vẫn
để cho cô giúp anh băng bó vết thương.
“Ba mình nói, phải có thói quen mang theo khăn sạch đặt biệt là các bạn thích
hoạt động hay đánh nhau. Hì hì, mình không phải thích đánh nhau, mình chỉ thích
luyện võ, cho nên thường bị thương, ba nói khăn sạch có thể dùng tạm lúc khẩn
cấp, tạm thời băng bó vết thương, tránh cho vết thương bị lộ ra ngoài gây nhiểm
trùng.”
Cô bé vừa nói, vừa kéo tay anh đi về phía trước, Giản Nhẫn thế nhưng cũng ngoan
ngoãn theo cô.
Ước chừng đi được 4, 5 phút, cô mang anh đi tới trước một phòng khám nhỏ, rồi
kéo anh đi vào, “Đây là phòng khám bệnh gần nhất rồi, nói bác sĩ giúp cậu xử
lý vết thương.”
“Ồ, Tiểu Hiệp nữ lại tới.” Một bác sĩ trẻ tuổi trắng trẻo đi tới, hướng cô nở
nụ cười.
“Anh Hứa.” Cô bé cười ngọt ngào với vị bác sĩ, “Làm phiền anh giúp cậu ấy xem
một chút vết thương được không? Đầu của cậu ấy bị chảy máu.”
“Em lúc trước không phải đưa tới chó, mèo hoang bị thương thì là chính mình bị
thương chạy vào, lần này còn đưa tới một cậu nhóc, à à, xem ra còn rất đẹp
trai, cậu ấy không phải bạn trai của Tiểu Hiệp nữ đấy chứ?” Bác sĩ vừa nhanh
chóng kiểm tra vết thương của Giản Nhẫn, vừa giễu cợt cô bé đứng bên cạnh.
“Anh Hứa đừng chọc em, em mét Chị Tĩnh, làm chị ấy không thích anh nửa bây
giờ.” Cô gái biểu môi nói, nhưng ngay khi khuôn mặt Giản Nhẫn được lau sách vết
máu lộ ra vẻ điểm trai, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tự nhiên ửng hồng.
“Được, nhưng cũng phải xem chị Tĩnh có không chịu chơi với anh hay không đã.”
Xác định