
cánh
hoa hồng, mà giờ khắc này đang tỏa ra mùi thơm.
Âu Xảo Lệ nịnh nọt cười đem một ly đưa tới trước mặt Mạc Dĩ
Trạch, nói: “Uống một chút cái này đi."
Vậy mà, Mạc Dĩ Trạch vẫn không có để ý tới cô, tiếp tục uống
rượu trong tay, ngay cả liếc mắt nhìn cũng có không nhìn tới cô.
Âu Xảo Lệ không chống lại, kiên trì nói: “Coi như là thù lao
anh để cho em ngồi bên giường hai giờ đồng hồ." Mặc dù cô cười, nhưng khóe
mắt lại lộ ra nét cười âm hiểm không hợp, giống như đang tính toán chuyện gì
đó.
Mạc Dĩ Trạch nghe vậy cầm ly rượu trong tay uống cạn một hơi
sau đó nhanh chóng nhận lấy rượu Âu Xảo Lệ đưa tới, lần nữa uống vào trong họng:
“Có thể sao?" Mạc Dĩ Trạch dương dương tự đắc với ly rượu rỗng trong tay lạnh
lùng nói. "Dĩ nhiên." Âu Xảo Lệ thoả mãn mà gật đầu, trong lòng bởi
vì anh uống cạn mà mừng như điên, thò tay mà tiếp nhận ly rượu đặt ở trên bàn.
Sau, Mạc Dĩ Trạch liền bảo bartender đưa tới thêm vài ly rượu,
mà Âu Xảo Lệ cũng không ngăn cản cũng không có ầm ĩ với hắn, mà là ngồi ở bên cạnh
hắn nhàn nhạt nhếch môi nhấp ly Rose của cô, vừa quan sát Mạc Dĩ Trạch. . .
. . . . . .
Ngồi được khoảng hai tiếng, một chầu này trên vạn đồng .
Khi Mạc Dĩ Trạch cảm thấy đỉnh đầu bắt đầu đổ mồ hôi, lúc đầu
óc bắt đầu chóng mặt, nụ cười trên mặt của Âu Xảo Lệ khuếch tán càng lớn.
"Trạch, anh không có sao chứ?"Nhìn khuôn mặt tuấn
tú của Mạc Dĩ Trạch đỏ lên, Âu Xảo Lệ cố làm ra vẻ kinh ngạc hô lên.
"Đi. . ." Mạc Dĩ Trạch trực giác tính tựa như làm
cho cô ‘cút’, nhưng thật kỳ quái là lửa nóng trong lòng thiêu cháy bức bách hắn
thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể nói hoàn chỉnh, mà cùng với cái này,
thân thể bắt đầu nóng lên.
Âu Xảo Lệ thấy hắn như vậy, ngược lại không có ngừng cười,
mà là càng thêm quan tâm.
"Trạch, anh có phải có chỗ nào không thoải mái hay
không?"Âu Xảo Lệ thử dò xét tính mà hỏi.
"Tôi. . ." Đột nhiên, đầu truyền đến cảm giác
choáng váng cắt đứt lời nói của Mạc Dĩ Trạch, toàn thân tựa hồ giống như là một
cây đuốc đang cháy lên, làm hắn cảm thấy hừng hực vô cùng.
Nhìn điệu bộ này, mặt Âu Xảo Lệ mỉm cười, trong mắt là hình
bóng hắn bắt đầu cởi quần áo mình.
Âu Xảo Lệ ‘tốt bụng’ tiến lên đỡ hắn, vừa nói: “Trạch, anh
không thoải mái, vậy chúng ta nên trở về thì hơn."
Mạc Dĩ Trạch mặc quần áo xốc xếch, bước đi mềm yếu suýt chút
nữa ngã xuống, không có tránh cô, thì đã bị cô đưa ra khỏi PUB.
. . . . . .
Ra khỏi cửa PUB, Âu Xảo Lệ cũng không có trực tiếp Tương Mạc
Dĩ Trạch đưa về Mạc gia, mà dưới sự giúp đỡ của an ninh đón taxi đưa hắn đến
hotel Sea lân cận đó.
. . . . . .
Nước đánh vào trên nền gạch, phát ra tiếng vang thanh thúy,
trong phòng tắm sương mịt mù.
Âu Xảo Lệ nhanh chóng khóa vòi hoa sen, sau đó tiện tay cầm
một cái khăn tắm đắp lên người liền ra khỏi phòng tắm.
Nhìn cách đó không xa trên giường lớn Mạc Dĩ Trạch đã sớm ngủ
mê man, rốt cuộc Âu Xảo Lệ lộ ra một chút đắc ý, vừa nghĩ tới chuyện tình sắp xảy
ra kế tiếp, trong đôi mắt đẹp của cô tỏa ra thần khí.
Chậm rãi giẫm ở trên tấm thảm lông dê cao cấp, cuối cùng đi
tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch. Leo lên giường, cô nhanh chóng cưỡi trên eo gầy gò của
Mạc Dĩ Trạch, nhanh chóng cởi bộ y phục của hắn đã sớm dính đầy mồ hôi.
Rose, vẻ đẹp mê người, bề ngoài mỹ lệ nhưng đánh sâu vào tuyệt
đối không nhỏ, quá trình pha chế ngoài trừ thêm tác dụng ngấm rượu cực mạnh
ngoài còn có thể thêm vào một chút ‘dục vọng’ cũng được tụng xưng là mị dược!
Cho nên người bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấm loại rượu này, mà giờ
Âu Xảo Lệ cùng bởi vì hiểu rõ nên mới làm chuyện này. . .
Nhìn vẻ mặt yên ả của hắn, trong lòng Âu Xảo Lệ không ngừng
vui vẻ, cô đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt anh tuấn này của Mạc Dĩ Trạch làm
tất cả cô gái quý mến, lãnh đạm nói: “Trạch, sau khi anh tỉnh lại, tất cả hết
thảy đều sẽ phát sinh thay đổi. . . . . ." Lúc nói, bàn tay mềm mại của cô
nhanh chóng cởi dây lưng bên hông của hắn ra. . .
. . . . . . . .
Sau đó chuyện cứ như vậy xảy ra.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, khi Mạc Dĩ Trạch thấy Âu Xảo
Lệ bên cạnh liền biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì, mà Âu Xảo Lệ ở sau khi
tỉnh lại trừ đối với hắn ra vẻ chỉ trích dĩ nhiên còn có dùng nước mắt giả dối
biểu diễn.
Ngạc nhiên xen lẫn phẫn nộ của Âu Y Tuyết hôm qua, vì vậy hắn
không ngừng an ủi cô. . .
Cũng cam kết sẽ lấy cô. . .
※
Chuyển sang một hình ảnh khác——
Ánh mắt hung ác nham hiểm chống lại đôi mắt đẹp căm phẫn,
không khí giữa hai người lập tức chìm đến điểm thấp nhất.
"Nếu như đó là điều cô muốn, có thể." Mạc Dĩ Trạch
không biến sắc gật đầu một cái, lạnh lùng nheo mắt lại nhìn Âu Xảo Lệ mất hồn
kinh sai nói: “Cô cho rằng tôi sẽ chịu uy hiếp của cô sao?"Hôm đó, hắn
không có hiểu rõ liền trả lời cô, đơn thuần là ứng phó.
Mà khi ngày hôm qua sau khi phát sinh chuyện kia, hắn cũng
không có lý do sẽ cưới cô! Thậm chí theo cô đi Mỹ.
Ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào tuấn nhan anh mang theo
kiên quyết, Âu Xảo Lệ thật sự không muốn mình hao hết tâm lực làm tất cả ở
trong một đêm toàn bộ hóa thành