
cô ta
nóng nảy như thế, một người trong đó nói. Tuy rằng bọn hắn là người công ty đòi
nợ, nhưng sẽ không làm chuyện tàn nhẫn.
“Hừ!” Nghe vậy, Âu Xảo Lệ chỉ cười khinh bỉ, lập tức hung
hăng lấy ra một xấp tiền có giá một trăm ngàn từ trong túi hermes để trước mặt
hai người, nói : “đủ chưa ?” không phải chỉ muốn tiền ?!
“Này…” Hai người đàn ông nhìn hành vi Âu Xảo Lệ, đều nhìn
nhìn nhau.
Âu Xảo Lệ thấy thế, hai tròng mắt xinh đẹp liếc nhẹ bọn hắn
một cái, lập tức nói : “chỉ cần các người giúp tôi chụp chút ảnh, số tiền này
liền thuộc về các người!”. Trên thế giới này không có việc gì mà tiền không làm
được, cho nên Âu Xảo Lệ cũng không lo lắng bọn hắn sẽ không nhận.
Quả thực như thế, hai người đàn ông nghe cô ta nói như vậy,
đều rơi vào trầm mặc, hình như bắt đầu do dự.
Thấy bọn họ như thế, Âu Xảo Lệ còn nói thêm : “yên tâm, chỉ
là một vài tấm ảnh, hơn nữa, các người giúp tôi việc này không phải là không có
lợi.” Nói đến chỗ này, khóe môi đỏ bừng thoáng ra một nụ cười âm hiểm, ánh mắt
sắc bén hướng về Âu Y Tuyết đã bất tỉnh, trong lòng Âu Xảo Lệ lại một trận phẫn
nộ.
“Này…….. ” Hai người đàn ông vẫn còn đang do dự, nhưng nghe
Âu Xảo Lệ nói như vậy, liền gật đầu quyết định : “chúng tôi đồng ý. ”
Nghe được câu trả lời như dự định, Âu Xảo Lệ tươi cười càng
thêm sâu sắc, khẽ nâng môi đỏ mọng, cô ta nói “chúng ta bắt đầu …. ”
……………..
Chạy ra Âu gia, Mạc Dĩ Trạch điên cuồng tìm kiếm bóng dáng
Âu Y Tuyết ở gần những khu nhà cao cấp, nhưng là mặc hắn cố chấp tìm kiếm, đều
không tìm thấy người hắn muốn.
Không biết qua bao lâu, đã là 9h sáng..
Trong lòng hắn vừa giận vừa lo lắng, từ lúc ra Âu gia mày
luôn nhăn lại, trên mặt là một mảnh lạnh như băng, hắn hết một lần lại một lần
trong lòng không ngừng gọi Âu Y Tuyết xuất hiện, nhưng chỉ là vô ích …
Hắn không muốn cùng Âu Xảo Lệ đi Mỹ, ý là gì?
Là hắn chấp nhận mọi trách cứ, chấp nhận tất cả. Nhưng hắn
vì một cô gái không thích mình mà chấp nhận ánh mắt khiển trách của mọi người,
đáng sao?
Đáng giá …..
Khi hắn nghĩ đến bộ dạng bất lực của Âu Y Tuyết, ánh mắt bi
thương của cô, hắn chỉ biết, lòng sẽ có gì đó làm đau. Đó là một loại đau không
thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Mạc Dĩ Trạch bị một chuỗi nhạc
quen thuộc kéo về hiện thực.
Hắn nhanh chóng từ trong túi lấy điện thoại ra, nghĩ là
không nghe, nhưng khi hắn nhìn thấy “nhà” thì hắn chỉ có thể nghe.
“A lô”. Hắn lạnh lùng nói.
“Cậu chủ ” thông qua là một giọng nữ truyền đến.
“Chuyện gì? ” Mạc Dĩ Trạch mặt không chút thay đổi, mới chợt
nhớ đến giọng nữ này của người giúp việc mới đến không lâu.
“Là …. ” Giọng nữ do dự một chút, lại có chút ấp a ấp úng
nói “có một vị tiểu thư gọi là Âu Y Tuyết đến tìm cậu, hiện cô ấy ở …” chính là
còn chưa nói xong, liền bị người đánh gãy.
“Cô nói Âu Y Tuyết? ” Không hiểu sau khi nghe cái tên ấy, Mạc
Dĩ Trạch ngẩn ra, lại lập tức có một cỗ vui sướng trỗi lên.
“Dạ.. ” giọng nữ lại chần chờ một chút.
“Tốt, tôi lập tức quay lại. ” Không muốn lại phí thời gian,
Mạc Dĩ Trạch lòng nóng như lửa đốt cúp điện thoại, liền chạy quay về Mạc gia.
…………….
Đồng thời lúc này, Mạc gia ….
Trong phòng sách cổ kính, một thế giới mà các quyển sách được
đặt trên kệ bằng gỗ lim vô cùng tươm tất, các bức tranh của các danh gia, hay
chữ viết đều thấy ở khắp nơi.
Một tràng tiếng vỗ tay sau khi tắt điện thoại vẫn vang vọng,
cô hầu nhỏ sợ hãi quay đầu, chỉ là nhìn một cô gái mang trên người bộ y phục đắc
giá ngồi giữa sô pha nhìn mình.
“Tốt lắm.” Âu Xảo Lệ đối với biểu hiện của cô hầu nhỏ rất là
vừa lòng.
“Âu tiểu thư, nếu cậu chủ quay về không nhìn thấy Âu Y Tuyết
tiểu thư thì … kia … ” Trên mặt cô hầu nhỏ lộ vẻ khiếp sợ, run rẩy nói.
Cô vừa mới đến Mạc gia, nếu vì việc này mà bị đuổi việc, người
mẹ bệnh tật của cô phải làm sao … nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút hối hận
vì sao giúp cô ta việc này.
“Không cần lo lắng. ” Thấy cô bắt đầu sợ hãi, Âu Xảo Lệ lập
tức cho cô một nụ cười an tâm, tiếp theo từ trong túi lấy ra một phong thư,
cùng một chiếc túi lớn đứng dậy đi tới.
“Sau khi Trạch trở về, cô chỉ cần nói “Âu Y Tuyết tiểu thư đợi
không được đến lúc cậu về liền rời đi ” sau đó đem túi này giao cho hắn ấy là
được.” Âu Xảo Lệ nói xong, đem túi lớn đưa đến tay cô hầu nhỏ, tiếp theo lại
trước mặt cô đưa đến một phong thư nói : “từ hôm nay trở đi, cô không cần tiếp
tục ở lại Mạc gia làm việc. Tôi tin tưởng vớ i số tiền này, cũng đủ cho cô qua
mười năm. ” Nói xong đem phong thư nhét vào tay cô hầu nhỏ.
“Này ….” Cô hầu nhỏ sửng sốt, sắc mặt có chút cứng ngắc.
“Tốt lắm, bây giờ tôi ra trước phòng cùng bác Mạc nói chuyện
phiếm, khi Trạch trở về, cô đừng quên những gì tôi đã nói.” Âu Xảo Lệ nghiêm
túc dặn dò, không cho cô hầu nhỏ trả lời, liền bước ra khỏi phòng sách.
Nhìn cửa phòng một lần nữa khép lại, cô hầu nhỏ cắn cắn môi,
tiếp theo do dự mở phong thư ra.
Ngoài ý muốn, bên trong là một tờ giấy nhỏ, mà đợi cho cô
đem giấy lấy ra thì nhìn đến một chuỗi số 0 sau, một tiếng hút không khí lập tức
tràn ra từ mi