
ho
khan của mẹ, sự trầm mặc của cha, hiện tại, tất cả như không tồn tại.
Nhưng không phải vì thế mà bước chân của Âu Y Tuyết dừng lại,
ngược lại, cô còn đắm chìm trong màn tỏ tình lúc nãy. Ngay cả khi có một bóng
người xuất hiện trước mặt mình, cô cũng không biết.
"Nhị tiểu thư".
Âu Y Tuyết ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía người đứng trước
mặt mình.
Chỉ thấy người giúp việc lâu năm ở Âu gia,thím Trương, hiền
lành nhìn mình hỏi: "Tiểu thư có muốn ăn bữa tối trước không?".
Lúc này, Âu Y Tuyết mới biết, thì ra không phải bọn họ không
tồn tại, chẳng qua, họ không ở đây mà thôi, cô nhẹ nhàng cúi đầu, lãnh đạm nói:
"Được".
Chậm rãi cởi cặp sách ra, Âu Y Tuyết ngồi xuống bàn ăn, chờ
đợi Thím Trương đưa cơm lên.
Sau khi mấy đĩa thức ăn được mang lên, Âu Y Tuyết liền bắt đầu
thưởng thức bữa ăn tối của cô.
Bữa ăn có một đĩa rau cải, một đĩa thịt, một chén canh trứng
cà chua, Âu Y Tuyết cũng không vì bữa ăn đơn sơ mà bắt bẻ gì, ngược lại, say
sưa ăn ngon lành.
Bởi vì cô rất đói bụng.
"Thím Trương, bọn họ đâu rồi?" Đột nhiên, Âu Y Tuyết
hỏi.
“Bọn họ” là từ cô gọi tắt người nhà, dùng từ “cha mẹ” dường
như không hợp với hoàn cảnh thực tế của cô, cho nên, cô liền xưng hô như vậy.
Đối với kiểu xưng hô này của Âu Y Tuyết, thím Trương cũng
không quá kinh ngạc, bà nhìn Âu Y Tuyết nói: "Đến Mạc gia sát vách dùng
cơm".
Âu Y Tuyết đột nhiên dừng lại động tác gắp thức ăn trong
tay, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nghi ngờ: "Nhà bên cạnh đã có người
đến ở sao?". Từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, nhà bên vẫn luôn trống không,
không có ai ở.
"Đúng vậy, nghe nói, người dọn tới là một gia đình giàu
có, có quan hệ làm ăn với lão gia, đối phương có một người con trai, cho nên đại
tiểu thư cũng qua".
"Vậy sao?". Âu Y Tuyết hạ mi mắt, tiếp tục ăn cơm.
Bởi vì tất cả đều không liên quan đến cô, cho nên, cô cũng
không cần phải tiếp tục hỏi những chuyện đó.
Ăn mà không biết đến mùi vị của thức ăn, Âu Y Tuyết cầm cặp
sách vội vã vào gian phòng của mình. Quá chú tâm vùi đầu vào sách vở, đến lúc
cô giải quyết xong tất cả bài tập mà thầy giáo giao cho đã chín giờ tối.
Âu Y Tuyết chậm rãi duỗi lưng một cái, ngay sau đó, cầm áo
choàng màu trắng vào phòng tắm, tính toán tắm xong sẽ đi ngủ.
Trong bồn tắm nhỏ lại ấm áp, Âu Y Tuyết rơi vào trầm tư,
không vì cái gì khác, chỉ vì thiếu niên ngây thơ đó.
Từ nhỏ đến lớn, vô số nam sinh theo đuổi cô, nhưng vì cô lạnh
lùng mà nam sinh thất bại rời đi cũng không ít. Mà anh, lại kiên trì như vậy. .
. rốt cuộc là tại sao?. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, Âu Y Tuyết nhắm nghiền hai mắt.
Sau khi tắm xong, Âu Y Tuyết lau tóc dài chưa khô, muốn lên
giường ngồi. Ai ngờ, cô vừa mở cửa phòng tắm ra đã nhìn thấy một bóng dáng màu
đen ngồi trên giường mình.
"Anh là ai?" Âu Y Tuyết dùng sức che kín áo choàng
tắm trên người, đè nén sợ hãi trong nội tâm xuống, lại cố trấn định nhìn bóng
đen này.
Mượn ánh đèn vàng, Âu Y Tuyết thấy rõ ràng ngồi ở mép giường
cô chính là một thiếu niên xa lạ.
Nghe vậy, lúc này thiếu niên mới quay đầu lại, mà khi Âu Y Tuyết
thấy rõ diện mạo của hắn, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
Diện mạo thiếu niên tài trí bất phàm, mái tóc màu nâu tùy ý
rơi trước trán, mày kiếm anh khí, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh
lạnh lùng, tròng mắt đen nhánh thâm thúy, phiếm sắc màu mê người; lông mày dày
đậm, mũi cao thẳng, hình môi tuyệt mỹ, thật kiêu ngạo, phóng khoáng và anh khí.
Nghe được vấn đề của Âu Y Tuyết, thiếu niên cũng không trả lời,
chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua Âu Y Tuyết bởi vì phơi bày da thịt bên
ngoài mà run lẩy bẩy, tiếp liền cắm đầu cắm cổ lật ra bài thi cô chất đống ở
trên bàn.
Thấy bộ dáng không coi ai ra gì của hắn, Âu Y Tuyết lại tăng
thêm giọng nói.
"Anh rốt cuộc là ai, tại sao ở phòng của tôi?"
Buổi tối lạnh lẽo, một cơn gió thổi vào, Âu Y Tuyết không khỏi
run run một chút, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất không đóng, liền biết
nguyên do.
"Anh vào từ cửa sổ, có đúng hay không?"
Thiếu niên có lẽ cảm thấy bài tập của Âu Y Tuyết rất không
thú vị, tùy tiện lật ba tờ liền ném vào bàn đọc sách lần nữa. Hắn đứng dậy đi về
phía cô.
Con ngươi sáng rõ thẳng tắp nhìn Âu Y Tuyết đang trợn mắt
nhìn chằm chằm hắn, khóe môi hoàn mỹ của thiếu niên nâng lên một tươi cười tà mị,
mắt sáng trong mang theo đùa giỡn.
Nhìn bóng dáng càng ngày càng đến gần của hắn, Âu Y Tuyết lại
như bị cố định tại nguyên chỗ, quên sợ hãi, quên xoay người.
Đợi đến hắn cách mình chưa đến nửa bước, một cỗ hơi thở thuộc
về phái nam vây lại cô.
Chỉ thấy thiếu niên tiến tới trước cần cổ Âu Y Tuyết, nói
ra.
"Vóc người không tệ lắm" giọng nói trầm thấp mà có
chứa từ tính của hắn tràn đầy mị hoặc, hai mắt chăm chú nhìn cổ của cô, giống
như là cái gì chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Âu Y Tuyết ở gần con trai như vậy, cho
nên tự nhiên, sắc mặt trong nháy mắt bị ngôn ngữ to gan của hắn kích thích ửng
hồng.
Nhìn ánh mắt phóng đãng không kềm chế được, Âu Y Tuyết tránh
đề tài này, hỏi lần thứ ba: "Anh là ai?"
Thiếu niên dời đi gươn