
rồi!" Bạch Hi duỗi thắt lưng, tràn ngập cảm giác hạnh phúc mà nói.
"Đúng là hơn năm tiếng ngột thở thật, không có ánh mặt trời cũng không có ánh sáng." Ngọc Phong Tử cũng có chút cảm khái nói.
Thụ Yêu vẫn chưa mở miệng, mắt xanh sáng ngời chứng tỏ tâm tình của hắn đang rất vui vẻ.
"Chúng ta đi thôi!" Nắm tay, mở to hai mắt, Bạch Hi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nơi này là một khu rừng, xuyên qua rừng này là có thể nhìn thấy Đế Đô, Đế
Đô không giống với những khu an toàn khác, đã phát triển trở thành một
thành thị văn minh vượt mức hóa không lớn cũng không nhỏ, trong khi đó
các khu an toàn đều thiếu một vài kiến trúc, thiết kế quần áo dựa vào
nhiều năm trước, chỉ có Đế Đô, không tiếp tục sử dụng phong cách thế kỷ
của thời trung cổ, ngược lại biến thời đại zombie thành lĩnh vực thông
suốt công nghệ cao, thành các giống loài chưa bao giờ thấy, nhân loại
phát hiện ra năng lực chiếu sáng khác thường, làm cho một đám người
nghiên cứu khoa học bu lại Đế Đô. Phần lớn các chủng loại kỳ dị đều sẽ
trở thành của quý của bọn họ, bọn họ luôn luôn tiến bộ, không hề có nguy cơ sẽ bị zombie tấn công tiêu diệt cả.
Phạn Phạn, đã bị coi thành một món đồ quý hiếm mà đưa tới Đế Đô.
"Sư phụ, làm thế nào chúng ta mới có thể vào Đế Đô?" Trên đường nghe tin
tức về Đế Đô khiến Bạch Hi không khỏi có chút lo lắng, nhất định Phạn
Phạn không có việc gì, điểm này cậu tin tưởng không thể nghi ngờ, nhưng
đi vào thế nào đây?
"Ha ha, có sư phụ của con cùng Thụ Yêu ở đây, còn sợ không vào được hay sao?" Ngọc Phong Tử vừa nghe thấy thế, bị
chọc cho cười lớn, hắn sờ sờ đầu Bạch Hi, đứa nhỏ ngốc này, lại còn sợ
không vào được?
Bọn họ đi từ trong con đường nhỏ trong rừng ra,
Ngọc Phong Tử lại gần tai Bạch Hi đang lén lút nói chuyện lý thú năm đó
hắn cùng Thụ Yêu vào Đế Đô thì bỗng nhiên có tiếng vang truyền ra.
"Ai?" Thụ Yêu mẫn cảm nhìn về phía phát ra tiếng vang.
Đó là... Mẹ? ! Bạch Hi kinh hãi, trước mặt cậu có gương mặt của một người phụ nữ, rõ ràng là mẹ của cậu...
"Mẹ!" Bạch Hi kêu to một tiếng rồi chạy về phía trước. Cậu vẫn chưa rõ đó có
phải mẹ mình không, mà người phụ nữ cách đó không xa lại chạy đi, lúc
xoay người, biểu cảm của người phụ nữ đó rất là đau thương.
"Bạch Hi!" Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu liếc nhau một cái, từ trong mắt đối
phương đều thấy được sự kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ), mẹ của Bạch
Hi? Rõ ràng ở đó không có gì cả! Sao Bạch Hi lại có thể nhìn thấy mẹ?
Ngay lúc Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu đang nhìn nhau thì Bạch Hi đã chạy ra
xa, không kịp ngẫm nghĩ nữa, hai người cũng đuổi theo phía sau cậu, tuy
rằng không biết rốt cuộc là Bạch Hi bị làm sao, nhưng từ tiếng vang mới
vừa rồi, hơi thở của rừng cây này bỗng nhiên thay đổi, trong không khí
cũng xuất hiện chút thay đổi, khả năng trong rừng cây sẽ có nguy hiểm!
"Mẹ! Mẹ sao thế? Không phải mẹ... Đã chết rồi ư? !" Bạch Hi vừa chạy vừa kêu to, đó là mẹ, là mẹ! Bạch Hi đuổi theo, khóe mắt đã đã ươn ướt, đừng... Đừng bỏ con... Nếu mẹ thật sự sống lại, mặc kệ bây giờ mẹ thế nào, cho
dù là quỷ hồn, là quái vật, con đều sẽ bảo vệ mẹ!
Sau một lúc, "Mẹ" ngừng lại, quay đầu nhìn Bạch Hi.
Rõ ràng nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó, đôi mắt dịu dàng, khóe
miệng cong lên, thật sự là người mẹ đã rời khỏi cậu suốt năm năm qua... !
"Mẹ... Là mẹ đó ư?" Bạch Hi không chạy tiếp nữa, từng bước một tiến về phía
người phụ nữ kia, như mê như muội vươn hai tay muốn đi ôm người phụ nữ
đó...
"Bạch Hi! Dừng lại!"
"Đừng nhúc nhích!"
Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu xuyên qua rừng cây tới nơi này, đây là một mảnh đất trống, trước mặt Bạch Hi, là vách núi đen!
Nhưng Bạch Hi lại giống như không hề nghe thấy mà vẫn tiếp tục đi về phía
trước, Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu dùng thân pháp đặc thù nhanh chóng
tiếp cận cậu, vươn tay trái ra, cấp tốc kéo dây mây dài ra muốn ngăn cậu lại!
Bạch Hi! Đừng đi đến đó!
Nhưng mà Bạch Hi đã bước chân ra khỏi mặt đất.
Hai mắt Ngọc Phong Tử cùng Thụ trợn lên, không thấy Bạch Hi nữa?
Sao lại thế này? Rõ ràng bọn họ nhìn thấy chân Bạch Hi đã bước ra một nửa,
sẽ phải rơi vào vách núi đen, nhưng một khắc kia Bạch Hi lại đột nhiên
biến mất không thấy đâu.
"Yêu quái phương nào!" Ngọc Phong Tử hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng trong vùng đất trống một lúc lâu rồi
mới hết, nhưng không có gì đáp lại.
"Đáng chết, đến cùng là loại
người nào hayc yêu quái nào đang tác quái! Thế giới này... Rõ ràng cũng
chỉ còn một Yêu là ta!" Thụ Yêu tự trách siết chặt nắm tay, Ngọc Phong
Tử cũng đứng bên cạnh cắn môi, nếu tốc độ của hắn nhanh chút, thì Bạch
Hi cũng sẽ không biến mất!
"Phong Tử, muốn đi tìm kết quả không?" Chẳng bao lâu sau Thụ Yêu lại nở nụ cười, từng ấy năm chơ tới bây giờ
hắn chưa bao giờ gặp phải đối thủ, lúc này đây, xem ra là có việc cần
phải khởi động gân cốt rồi? Hà.
Ngọc Phong Tử cũng cười, "Đi chứ, sao không đi được chứ?" Thật vất vả có một đồ đệ vừa ý như thế, đột
nhiên không còn, bảo hắn cam tâm sao được? Huống hồ, Ngọc Phong Tử nhìn
địa phương Bạch Hi biến mất không thấy, đứa nhỏ này, ta đã coi nó là
ngư