Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324384

Bình chọn: 9.5.00/10/438 lượt.

ời nhà lâu rồi.

Ngọc Phong Tử và Thụ Yêu cùng nhảy lấy đà, rời khỏi mặt đất thì nghe thấy tiếng hít thở của một cô thiếu nữ, giọng nói đó, thật ngọt ngào.

"Bốp!" Hai chân rơi xuống đất.

"Hóa ra là một cái không gian." Ngọc Phong Tử phủi phủi bụi không có trên người.

"Không, Phong Tử, ngươi có cảm thấy, đây là một thế giới độc lập không." Thụ Yêu lại mở mắt ra nói với vẻ mặt ngưng trọng.

"Cái gì?" Ngọc Phong Tử kinh ngạc há hốc miệng ra. Nhắm mắt lại cảm thụ, đối với những thứ bất thường, không thể dùng mắt để nhìn, mà phải dùng cảm

giác, ví như Bạch Hi thường xuyên dùng não để quan sát xung quanh.

Lá cây rơi xuống khiến mặt nước gợn sóng... Gió nhẹ trên không thổi qua

dao động... Tiếng tim đập của Thụ Yêu... Mấy thứ này Ngọc Phong Tử đều

có thể cảm giác được, nhưng chỉ có một thứ không cảm giác được, hóa ra

là sinh cơ của thế giới kia. Nơi này, là thế giới kia rồi.

Ngọc Phong Tử mở to mắt, một chút ngưng trọng hiện lên đôi mắt, bọn họ, rốt cuộc đi tới nơi nào thế?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Buồn ngủ quá... Đầu dần dần tỉnh táo lại, giãy dụa mở mắt ra, đập vào mắt mà một màu đen kịt.

"Đây là... ?" Bạch Hi chống mặt đất đứng lên, không gian ẩm ướt, xung quanh tối đen không có chút ánh sáng.

"Đây là đâu?" Vốn là vì đi Đế Đô cùng sư phụ và anh Thụ Yêu nên xuyên qua

hắc động đi đến một khu rừng, kết quả nhìn thấy người mẹ đã chết... Sau

đó đuổi theo bà, sau đó, sau đó thì sao? Bạch Hi lắc đầu, giống như

không rõ ràng mà đã hôn mê... Đây là đâu? Vì sao lại có... cảm giác quen thuộc đến thế?

Chẳng lẽ là...

"Tiểu Hi..." Bất thình lình có tiếng nói vang lên từ trong bóng tối.

Đó là... giọng của mẹ? !

Cả người Bạch Hi chấn động. Đây là tầng hầm ngầm mà cậu đã ở cùng mẹ!

"Mẹ..." Giọng hơi khàn khàn, Bạch Hi bò lên rồi đi theo hướng giọng nói của mẹ

mình, diện tích tầng hầm ngầm không lớn, đi hai bước đã tới rồi.

"Tiểu Hi ngoan... Đừng sợ, zombie bên ngoài không vào được đâu." Mẹ dịu dàng

vuốt ve sau lưng Bạch Hi, cảnh tượng giống như đã từng quen biết, một

loại cảm giác đã từng chiếm cứ thời gian suốt sáu năm của Bạch Hi ập

tới, là cảm giác của người thân...

Bạch Hi nhào vào trong lòng

mẹ, vùi đầu ở bụng mẹ, nhắm chặt mắt lại, môi run run đến nỗi một câu

cũng không nói nên lời. Nếu đây là mơ... Thì đừng để mẹ chết được

không...

Đây là người mẹ đã vì cậu mà chết đi ngày hôm đó.

"Tiểu Hi đừng sợ, mẹ đi tìm thức ăn cho con, hiện tại là sáng sớm, zombie sẽ không tới."

Mẹ, đừng đi! Bạch Hi muốn mở miệng, muốn rời khỏi cái ôm của mẹ. Nhưng

chuyện gì đang xảy ra? Vì sao, vì sao? ! Vì sao không cử động được! Bạch Hi dùng sức muốn thúc giục giọng của mình, thân thể cậu, lại không thể

cử động! Sợ hãi cùng kinh nghi hiện lên ở trên mặt của cậu, đây là có

chuyện gì? !

"Két." Một giọng nói vang lên bên tai Bạch Hi.

"Mẹ, tiểu Hi đi cùng mẹ." Cái gì?! Đây không phải lời mà cậu muốn nói! Chậm

rãi đứng dậy, nhìn mẹ mở cửa tầng hầm ngầm rồi thò đầu ra nhìn quanh hai bên, sau đó đi ra khỏi tầng hầm ngầm.

Mẹ, quay lại đi! Hầu kết

hoạt động không bình thường, từng sợi gân xanh mờ mờ nổi lên, Bạch Hi

liều mạng muốn kêu lên, gọi mẹ quay trở về! Bên tai xuất hiện tiếng vang nổ ầm ầm, tim đập thình thịch không ngừng, lồng ngực phập phồng kịch

liệt. Mẹ! ! Mẹ! ! ! Nói không nên lời, nói không nên lời, nói không nên

lời! ! ! Vì sao! Vì sao đưa cậu đến đây rồi cái gì cũng không làm được! !

"Hư, tiểu Hi ngoan, đừng lên tiếng." Đi ra khỏi tầng hầm ngầm, tới cầu thang rồi đi đến mặt đất, trước mắt vật dụng gia đình hỗn loạn, máu tươi. Mẹ

quay đầu nhỏ giọng nói với Bạch Hi, hoàn toàn không chú ý tới lúc này

mặt Bạch Hi đang đỏ rực, lồng ngực phập phồng, tư thế chết lặng đi theo.

Khóe mắt Bạch Hi dần dần xoẹt qua một giọt nước mắt, mẹ, mẹ không nhìn thấy

ư? Tiểu Hi, đang bị khống chế, vì sao, vì sao không chú ý tới tiểu Hi

không thích hợp, dừng lại đi, dừng lại đi, đừng đi nữa...

Sáng

sớm sương mù day đặc, bây giờ là lúc zombie ít hoạt động nhất, mẹ Bạch

Hi rón ra rón rén rời khỏi tòa nhà rách nát, Bạch Hi theo sát sau đó,

hai mắt chết lặng, gương mặt trắng bệch.

Đến tột cùng là đang có

chuyện gì thế? Chẳng lẽ mình xuyên không rồi ư? Nếu đó là sự thật, mình

nên thay đổi như thế nào đây? Nếu đó là ảo giác, cậu nên làm thế nào để

tỉnh lại đây? Đau lòng sâu kín nhìn về phía mẹ, thân thể không thể cử

động theo ý muốn, nên làm cái gì bây giờ?

"Tiểu Hi, cẩn thận!" Mẹ đột nhiên ôm Bạch Hi vào trong lòng, vọt vào siêu thị cầm lấy thanh

sắt, gỗ mục chắn ở cửa, ngoài cửa, đám zombie đang kịch liệt sử dụng

thân thể va chạm vào cánh cửa.

Lại tới nữa, Bạch Hi nóng nảy phát hiện vẫn không thể nói chuyện, hành động, một ngày này, chẳng lẽ tránh

không được ư... Hai dòng nước mắt từ khóe mắt Bạch Hi chảy xuống, đây là ý gì, để cậu trở lại năm sáu tuổi nhưng không cách nào có được ý thức

cùng hành động của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch lại tái diễn ư?

"Hrờ." Đột nhiên một tiếng hít thở vang lên từ phía chân trời, Bạch Hi phát

hiện tất cả chung quanh mình đều biến mất! Đầu ti