
ám người tu tiền gần
như ngày nào cũng đến nhìn Phỉ nhi. Không tốn mấy công phu đã thấy một
đứa nhỏ ở trong góc đang ngồi một mình với vẻ mặt khát khao. Khát khao?
Vì sao lại dùng từ này? Ngọc Phong Tử có chút sững sờ. Cẩn thận nhìn đứa trẻ đó, hắn năm đó, khuôn mặt phát ra ánh sáng sáng rọi, sâu trong ánh
mắt chính là tinh thần bị hao tổn do không cách nào tu tiên, nhìn chằm
chằm Tiểu Tiên Tử ở phía xa xa, trong mắt toàn là hâm mộ.
Ngọc
Phong Tử bình tĩnh nhìn mình năm đó cùng Phỉ nhi, đúng thế, Phỉ nhi xa
không thể với tới, hoàn mỹ như vậy làm người ta phải đưa mắt nhìn. Nhưng thích thì sao, có thích không? Ở trong lòng tự hỏi, cậu bé kia, thật sự thích không? Đó là cô gái mà ngươi chưa bao giờ hiểu rõ cả, ngươi có
biết cô ấy thích ăn ngọt hay cay không, có biết lúc cô ấy tu luyện thích người khác đứng ngoài quan sát không, có biết lúc cô ấy đi nhà cầu sẽ
kéo thêm mấy đồng bọn không, có biết lúc cô ấy ăn chuối tiêu sẽ bẻ thành mấy cánh hoa không? Ngươi, đã cho chính mình cơ hội hiểu biết cô ấy
chưa? Đã cho cô ấy cơ hội nhận thức ngươi chưa?
"Thích, nhưng có
phải cái thích với người thương hay không. Ta không biết khẩu vị của cô
ấy, không biết cô ấy có thích người khác đứng ngoài quan sát hay không, không biết lúc cô ấy đi nhà cầu có lôi kéo thêm đồng bọn hay không,
cũng không biết lúc cô ấy ăn chuối tiêu sẽ bẻ nó thành mấy cánh hoa.
Không có, ta chưa bao giờ hiểu rõ cô ấy cũng như chưa bao giờ cho cô ấy
cơ hội để hiểu rõ ta."
Giọng nói mềm mại vang lên xong, giật mình hiểu ra lòng mình.
Kỳ thực mình đã biết rõ rồi không phải sao? Ngọc Phong Tử khẽ cười. Người
qua đường nghe thấy lời của hắn thì đều cảm thấy quái dị cho nên nhanh
chóng rời đi.
Như vậy, Thụ Yêu thì sao? Trong lòng lại có một giọng nói đang tự hỏi.
"Thụ Yêu? Tại sao lại có Thụ Yêu?" Thì thào tự nói."Ai nha không nghĩ nữa, cần phải trở về."
Ngươi chính là sợ hãi đối mặt, dũng cảm chút được không?
Ngọc Phong Tử giật mình.
Trong đầu bỗng nhiên có gương mặt của Thụ Yêu xoẹt qua, sự uy nghiêm lúc lần
đầu gặp nhau, nhiều năm làm bạn cùng trưởng thành, sau này hắn lại đột
nhiên mất tích, vì đi tìm Bạch Hi nên lúc này hắn giống như một cô vợ
nhỏ bị uất ức, nhiệt tình không mờ mà tự đến, tất cả những thứ đó, đều
là bởi vì sao?
"Chẳng lẽ ngươi không biết sao?" U ám phía chân
trời bỗng nhiên dừng lại, xuất hiện dưới ánh mắt kinh nghi của Ngọc
Phong Tử, là một Ngọc Phong Tử khác!
"Ngươi, ngươi là ai? !" Ngọc Phong Tử kinh hãi.
"Ta? Ta chính là ngươi, là nội tâm của ngươi." Ngọc Phong Tử kia mỉm cười nhìn Ngọc Phong Tử.
"Có ý gì? Ngươi là một hình thái khác của ta?"
"Ừ, miễn cưỡng cũng có thể nói như thế. Mỗi người đều có hai con người, một thì rất rõ ràng chân tướng, một thì sẽ đi trốn tránh, nói dối chính là
vì lý do đó, ngươi biết chân tướng rõ rành rành, nhưng ngươi trốn tránh, cho nên ngươi sẽ nói dối!" Giọng điệu bức người, từng bước tới gần ép
Ngọc Phong Tử lui từng bước một.
"Đủ rồi! Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!" Ngọc Phong Tử ổn định lại tâm thần bị hoảng loạn, hắn chợt khựng lại.
"Ngươi không thương Phỉ nhi, người ngươi thích chính là Thụ Yêu." Ngọc Phong
Tử ‘Nội Tâm’ cũng không tới gần nữa, hai tay chắp ở phía sau, trấn tĩnh
nói với Ngọc Phong Tử.
"Ta biết ta không thương Phỉ nhi, nhưng
Thụ Yêu... Hắn... Ta..." Ngọc Phong Tử muốn giải thích cái gì đó, nhưng
lại phát hiện mình chẳng nói được câu nào nên lời...
"Ngươi có
biết Thụ Yêu thích ăn ngọt, ngươi có biết hắn không thích người khác
đứng ngoài quan sát mình, ngươi có biết lúc hắn đi toilet thích kéo
ngươi đi cùng, ngươi có biết hắn ăn chuối tiêu sẽ bẻ thành ba cánh hoa!" Lời nói không ngừng đánh sâu vào sâu trong lòng Ngọc Phong Tử.
"Ngươi..."
"Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi đã xem “Tình yêu ở nhà trọ số 4”, ta cũng xem qua! Phim truyền hình bao nhiêu năm trước rồi."
"Ngươi!" Ngọc Phong Tử muốn chửi ầm lên, cái so sánh điên khùng gì thế! Làm sao
có thể trực tiếp đem lời hắn vừa mới nói chuyển đến trên người Thụ Yêu!
"Còn có, cho dù hắn ghen cũng sẽ không quấy rầy ngươi gặp Phỉ nhi." Ngọc Phong Tử ‘Nội Tâm’ mở miệng lần nữa.
"Có ý gì?" Ngọc Phong Tử mẫn cảm cảm thấy trong lòng có chút rục rịch, có
một loại khát vọng, khát vọng này từ trong miệng Ngọc Phong Tử kia mà
cảm nhận được chút gì đó, thứ kia là cái gì? Ngọc Phong Tử không biết.
"Lúc ngươi cùng Bạch Hi rời khỏi đảo Mê Nha Độc đã từng nói với Phỉ nhi
những lời kia, khi đó Thụ Yêu đã ở đó, nhưng hắn không hề xuất hiện quấy rầy các ngươi."
"Chuyện này... Có thể đại biểu cho cái gì ư?
Thấy người khác đang nói chuyện cho nên không xuất hiện là một lựa chọn
lịch sự thôi mà..." Ngọc Phong Tử có chút khẩn trương, tựa hồ một giây
sau hắn sẽ nghe được một câu nói có thể làm hắn điên đảo, cũng có thể đủ khiến hắn chìm ngập vào trong đó. Tần suất tim đập dần dần nhanh hơn,
từ đầu đến thân thể chậm rãi phát ra cảm giác nóng rực.
"Hắn
thích ngươi, nhưng lại tôn trọng ngươi, không đi quấy rầy các ngươi, có
lẽ bởi vì lần đó các ngươi ở cùng nhau vô tư nói chuyện." Ngọc Phong Tử ‘N