Insane
Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324094

Bình chọn: 7.5.00/10/409 lượt.

óng sinh

trưởng ra một vòng tròn bao trùm xung quanh mình, cứ như vậy một tầng

rồi lại tiếp một tầng liều mạng đọ với tốc độ của vòng xoáy kia, bởi vì

hắn thấy tốc độ hủy diệt của nó cực nhanh, cho nên bao quanh thân thể

thì tốt hơn!

"Ưm." Ngọc Phong Tử chỉ kịp phát ra một tiếng rên,

thì đã bị Thụ Yêu ôm vào trong ngực, Ngọc Phong Tử xuất thần nhìn Thụ

Yêu, xuyên qua bả vai hơi đơn bạc của Thụ Yêu là có thể nhìn thấy phía

sau có vòng xoáy đang đánh úp từ sau lưng, trời xanh nhạt dần, giống như muốn đuổi hai người khách không mời mà đến đi cho nhanh vậy. Một tầng

rồi một tầng dây mây dần dần thay thế bầu trời đang sụp đổ ầm ầm lúc

này, suýt nữa là không nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh Thụ Yêu thoáng qua nét dịu dàng, Ngọc Phong Tử khẽ vươn hai tay ôm bờ vai Thụ Yêu, như vậy, sẽ càng thuận tiện thêm chút nhỉ...

**

Bạo loạn kết thúc.

Sương mù mê man bao quanh dãy núi, miếu thờ nhốn nha nhốn nháo, thấy đám người một thân quần áo bình thường.

Ở trong một sơn cốc cách xa mọi người, một quả cầu lớn bị dây mây màu xanh bao chặt đang chậm rãi mở ra.

"Mẹ nó, ngạt chết ta rồi. Hô, hô."

"Khụ khụ, ngươi bớt nói hai câu đi, ngươi không rõ mới vừa rồi là cái tình huống gì đâu."

Lúc quả cầu hoàn toàn mở ra, hai nam nhân tóc dài xõa vai xuất hiện tại sơn cốc bị ánh mặt trời chiết xạ vào bên trong, một người thì nằm sấp, một

người còn lại thì nhanh chóng đứng lên.

"Đừng làm loạn, mau đỡ ta chút đi, đau chết đi được, cứ bảo trì một tư thế cho nên giờ muốn động

đậy cũng không được." Trên đất, người kia vừa nói với vẻ mặt mất hứng,

vừa vươn tay ra để người kia kéo lên, tóc dài mềm mượt như tảo xanh sáng lên dưới ánh mặt trời.

Nam nhân đang đứng có chút không được tự nhiên đi đến bên cạnh nam nhân tóc xanh kéo hắn đứng lên.

"Ta không biết là vừa ra một cái là ngươi lại có thể nhảy xa được như thế, chẳng lẽ ngươi không mệt sao?" Thụ Yêu cằn nhằn.

"Thụ Yêu! Trước đừng nói chuyện, ngươi xem đây là chỗ nào? !" Ngọc Phong Tử

thở gấp nói với Thụ Yêu, chạy chậm theo sau đi tới chỗ cao nhất của sơn

cốc rồi ngó nghiêng phía dưới.

"Nơi này, là đảo Mê Nha Độc một trăm năm về trước." Nói đến đây, Ngọc Phong Tử hít một ngụm khí lạnh.

Địa hình quen thuộc, có thể thấy tiên khí khắp nơi, dòng người giữa dãy núi bắt đầu khởi hành... Đây quả thực chính là đảo Mê Nha Độc một trăm năm

trước mà!

Thụ Yêu nhíu mày, nhắm mắt lại cảm ứng thế giới này.

Một lát sau."Ta xx! Đang đùa ta à? Đây thật sự là đảo một trăm năm về

trước!" Nhịn không được chửi ầm lên, đùa sao? Vượt qua thời không? ! Hơn nữa, Thụ Yêu trừng mắt, cô gái kia, cô gái kia chính là người mà Ngọc

Phong Tử luôn nhớ nhung ở trong đáy lòng!

"Thụ Yêu, chúng ta đi

thôi! Nếu đây đã là đảo một trăm năm về trước, như vậy..." Ngọc Phong Tử thở ra một hơi, "Nhất định Phỉ nhi cũng sẽ ở đây!"

Hai mắt Ngọc

Phong Tử sáng quắc nhìn chằm chằm nơi nào đó trong dãy núi, nơi đó nhất

định sẽ có một bóng dáng, đó là bóng dáng hắn nhớ thương!

"Hi

vọng Phỉ nhi đừng mới chỉ hai ba tuổi, không biết nhìn thấy ta cô ấy có

vui vẻ không nhỉ? Ta muốn chỉ điểm cô ấy hai câu đấy, khà khà! ..." Ngọc Phong Tử lầm bầm lầu bầu sau một hồi, sau đó mới phát hiện, Thụ Yêu yên lặng rồi.

Đúng, chính là yên lặng, quay đầu lại nhìn Thụ Yêu,

gió khẽ thổi bay tóc của Thụ Yêu, nhiều năm như vậy có lẽ hắn chưa từng

thay đổi, nhưng trái lại ở trước mặt mình hắn lại có rất nhiều bộ mặt,

có lẽ thay đổi chính là lòng của người trước mặt, rất nhiều mẩu chuyện

trước kia tan vỡ, đến cùng là vận mệnh chìm nổi giống như mây trôi nổi

trên trời, hay là có thể tự mình đi theo sự quyết định của bản thân đây? Mặc kệ thế nào, gặp Phỉ nhi rồi nói sau.

"Thụ Yêu, đi thôi." Nghe thế Thụ Yêu nở nụ cười, quả nhiên hắn vẫn lựa chọn cô gái này ư?

"Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

"Cái gì? Ngươi không đi cùng ta ư?"

"Không đi."

"Được rồi..."

"Được rồi, ngươi cứ ở đằng kia chờ vậy, một mình ta đi." Ngọc Phong Tử nói

thầm, hắn vẫn chưa cảm thấy có cái gì không ổn, dựa theo bản đồ trong

trí nhớ mà cấp tốc chạy đi, Thụ Yêu phía sau đang ngồi ở trên một tảng

đá lớn, sắc mặt ngưng trọng nhìn theo Ngọc Phong Tử rời đi.

Thụ

Yêu cố chấp muốn ở lại chỗ này, ngồi im suy nghĩ, ta ở đây, ở chỗ này

chờ ngươi, cho dù kết cục thế nào, ta đều ở chỗ này chờ ngươi, sau đó

nghĩ biện pháp rời đi nơi này, tìm Bạch Hi.

Ngọc Phong Tử chạy

tới sơn cốc liền thả chậm tốc độ, nhìn con đường núi quen thuộc, mấy

người tu tiên rải rác ở đó ngẫu nhiên sẽ ghé mắt nhìn nam tử một đầu tóc bạc mà không thể cảm giác được tiên khí trên người này. Ngọc Phong Tử

cũng không tính toán đi chào hỏi, cho dù nhìn thấy những gương mặt quen

thuộc nhưng phần lớn đều là trẻ con non nớt, cho nên cứ coi như lần gặp

gỡ lại lần này là một chuyến hành trình thời không mà thôi, nghĩ như

vậy, đúng là có chút muốn cười, đã là quá khứ thì chẳng thể trở lại

được, lúc này đây, chỉ vì thấy rõ tiếng lòng thật sự của mình mà thôi.

Đi tới giữa vùng gần chân núi nữ tông, Ngọc Phong Tử ngẩng đầu, tìm kiếm

mình lúc còn bé. Đỉnh núi có một đám người, đó là đ