
tiêu thụ đúng không, đúng
không? ? 】】" Ngọc Phong Tử kể ra bản thân mình ưu tú cỡ nào, Thụ Yêu đã
có chút choáng váng dừng bước tại chỗ đợi Ngọc Phong Tử nói cho hết lời.
"Còn có, hai cái chân ngắn, đây là lời nói tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ
mới xuất hiện có được không? Trước kia ta từng nghiên cứu ở trên điện
ảnh, mỗi khi xuất hiện lời thoại này đều là người đàn ông cực kỳ vui
sướng cười nhạo bạn gái." Ngọc Phong Tử nói với biểu cảm nghiêm túc
giống như là nếu không tính toán chi li thì sẽ phải chịu thiệt thòi vậy, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay lại bộc lộ nội tâm của hắn, kỳ thực
Ngọc Phong Tử thật khẩn trương, nhanh mồm nhanh miệng nói xong hắn liền
hối hận, bởi vì trong đầu giống như tự động cho nhân vật chính thay đổi
khuôn mặt, đổi thành gương mặt của Thụ Yêu.
"Ngươi..." Thụ Yêu không thèm để ý tiến lên đi hai bước, lúc đó chỉ cách Ngọc Phong Tử có một đường phân cách.
"Cái gì?" Cổ họng Ngọc Phong Tử theo bản năng nói lại.
"Nói xong chưa?" Thụ Yêu vừa mở miệng vừa tiến lên phía trước, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt Ngọc Phong Tử, nhưng Ngọc Phong Tử lại thần kỳ không có gì phản ứng, đang suy nghĩ là bước tiếp theo có nên đẩy hắn ra hay là
cho hắn một cú đấm không nhỉ, đã quyết định xong rồi không phải sao?
"Hắt xì….!"
Tiếng hắt xì giống như sấm dậy đất bắng vang khắp chân trời, làm tê tai đau ngực người khác!
Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cái tiếng này bao bọc tất cả thế giới vào trong nó, lúc nó phát ra là cảm giác bị nghiền
nát truyền tới. Nhưng hai người ngược lại bình tĩnh trở lại, lại muốn
thay đổi kết cấu của thế giới này ư? Tuy rằng không có nguy hiểm, thậm
chí có cảm giác thoải mãi của người lữ hành, nhưng cái cục diện không
chịu sự khống chế của mình không phải là sở thích của bọn hắn!
"Phong Tử, ôm chặt ta, chúng ta đi tìm Bạch Hi." Quyết đoán vươn tay vòng qua
thắt lưng Ngọc Phong Tử chạy về phía sợi dây cuối cùng duy nhất.
"Vốn là không có bao nhiêu khả năng tìm được Bạch Hi, bởi vì mặc dù hơi thở
từ sợi dây cuối cùng truyền tới là Bạch Hi, nhưng lại có cảm giác xa
không thể chạm, giống như nó không ở cùng một vị trí với chúng ta vậy,
nhưng bây giờ thế giới này lại chuẩn bị thay đổi, như vậy chúng ta cùng
Bạch Hi nhất định có thể thông qua cơ hội này để đoàn tụ." Bóng tối dần
dần bao phủ thế giới đang bị vỡ vụn này, Thụ Yêu tìm sợi dây mang theo
Ngọc Phong Tử bay theo nó, vốn dưới chân đang lơ lửng đột nhiên lại xuất hiện một sợi dây leo chỉ đường, lướt qua thì lập tức sẽ biến mất, kéo
dài mấy chục thước tới con đường.
Trong không khí sền sệt xen lẫn điểm sáng, đó là những mảnh nhỏ của năng lượng, từ lúc bay từ vùng đô
thị bị biến mất, ở trong bóng tối có một điểm sáng xuyên thấu qua, Ngọc
Phong Tử nhìn Thụ Yêu rồi cười khẽ, có cái gì vĩnh hằng và càng làm cho
người ta say mê hơn việc đi cùng hắn chứ? Huống chi, tên nam nhân này
cũng không phải không có sức quyến rũ khiến mình thích hắn!
"Ha ha, khà khà!" Ngọc Phong Tử đột nhiên cười to, đó là tiếng cười từ ngực phát ra cổ họng, thích ý không có nhận thức.
"Sao thế? Phong Tử." Thụ Yêu nhìn chằm chằm sợi dây ở phía trước, quan sát
hoàn cảnh quanh mình, không có thời gian nhìn Ngọc Phong Tử. Sắp đến,
sợi dây tận cùng rồi!
"Phốc!" Giống như một khí cầu to lớn xuất
hiện một lỗ hổng, theo đó là một lực kéo nhỏ ập tới, còn có tiếng vù vù
của không khí đối lưu. Điểm sáng từ từ biến mất, trong bóng đêm, Ngọc
Phong Tử cùng Thụ Yêu điều chỉnh hô hấp, đối mặt với kẻ thù không biết,
cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, giống như một cái lồng giam vô hình không tiếng động, bao lấy hai người bọn họ...
Thế giới này đang cấp tốc thu nhỏ lại! Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu đột nhiên ý thức được điểm này.
Ngọc Phong Tử tóm lấy tay Thụ Yêu."Này, chúng ta nhanh đi tìm Bạch Hi đi, có lẽ kế tiếp... Không còn thời gian rồi!"
"Được." Thụ Yêu nắm tay Ngọc Phong Tử lại, mìm cười thật sâu, nếu Ngọc Phong Tử có thể thấy, nhất định sẽ hô to lão yêu quái đổi tính tự dưng nở nụ
cười mất thôi!
Thụ Yêu ngưng thần cảm ứng chỗ của Bạch Hi, hình
chiếu đồ thị trong não là một mảnh màu đen, chỉ còn hắn cùng Ngọc Phong
Tử, nhíu nhíu mày, gia tăng năng lượng, đột nhiên trợn mắt! Mang theo
Ngọc Phong Tử bay thẳng về phía lực đang kéo!
"Ngươi... !" Ngọc Phong Tử kinh hãi, làm cái gì vậy? Vội vàng đi chịu chết? Phải chết cũng phải tím được Bạch Hi trước cái đã!
"Phong Tử, tin ta không?" Thụ Yêu quay đầu nhìn Ngọc Phong Tử, Ngọc Phong Tử
tưởng tượng thấy, một bàn tay đang ôm lấy eo của hắn, tay kia thì vuốt
ve mặt hắn, giọng điệu mềm mại hỏi.
Tin ta không?
Không tin ta ư?
Hai câu này nói như chồng chéo lên nhau, trong đầu Ngọc Phong Tử dần hiện ra một cảnh tượng...
**
"Tiểu tử, quăng mấy lời miệt thị bản tôn trong đầu ngươi đi cho ta!"
"Ai? Ai ở trong giấc mơ của ta?"
"Là ngươi đang ở trong không gian bản tôn tạo ra."
"Ngươi ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, sao tính là anh hùng hảo hán!"
"Kêu vớ vẩn cái gì đó? Tiểu tử, ngươi đang khinh nhờn bản