
khóc, nhưng cô đừng khóc thành như vậy được không? Đúng vậy, Bạch Hi chưa bao giờ cho rằng gia đình của
"Bạch Hi giả" có quan hệ gì với cậu cả. Những thứ này chỉ là suy nghĩ,
nhìn người trước mắt vừa mới bắt đầu chỉ là nức nở, về sau đã quỳ rạp
trên mặt đất gào khóc không còn hình tượng gì nữa, trong lòng Bạch Hi có chút cảm xúc không hiểu, nếu quả thực có một ngày, Phạn Phạn như thế ở
trước mặt cậu, vậy cậu có phải đau lòng đến mức cả ánh trăng trên trời
cũng phải hái xuống bằng được để cô ấy vui hay không, để cô ấy đừng khóc nữa?
Cô khóc không chỉ ra nước mắt, mà còn có tim của tôi, nó sẽ theo nước mắt của cô mà dần dần cảm thấy đau.
"Aizzz." Thấp giọng thở dài, Bạch Hi nhẹ nhàng vỗ lưng Trang Dĩnh. Nhớ lại hồi
nhỏ mỗi lần cảm thấy sợ hãi, mẹ sẽ giống như vậy vuốt ve lưng mình, dần
dần cậu sẽ không sợ hãi nữa. Không có biện pháp, thôi thì cứ giúp "Bạch
Hi giả" giải quyết vấn đề khó đi, nói không chừng sau này lúc mình rời
đi, thế giới này vẫn cứ tồn tại thì sao? Chung quy vẫn không thể để anh
ta thu dọn cục diện rối rắm này được.
"Đừng khóc, Trang Dĩnh, tôi đi nấu cơm cho cô." Cô gái kia chuyển từ khóc thút thít sang gào khóc,
xem bộ dáng thì không thể dừng lại được rồi. Mặc dù không quen cô ta,
nhưng cô ta lai là người đầu tiên cậu nhìn thấy. Bạch Hi muốn giúp cô
ta, nhưng lại bất lực, đùa à, cái này sao mà giúp được? Chẳng lẽ muốn
cậu giống như "Bạch Hi giả" à, phải cùng cái cô gái này đầu bạc đến già
sao? Hai mắt Bạch Hi phức tạp nhìn cô gái đó, tuy rằng trí nhớ bị phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng Bạch Hi có thể thấy được, cái cô gái này là thật lòng yêu “mình”, cô ta cũng muốn “mình” chỉ yêu cô ta, nhưng hình
như bọn họ luôn bị ngăn cách bởi chuyện trước kia. Từ trước đến nay
những chuyện Bạch Hi làm đều có đạo lý cả, cho nên, ngoại trừ an ủi cô
gái này ra, cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì.
Cô gái trên mặt
đất ngây ngẩn cả người, nấu cơm? Qua quýt lau nước mắt trên mặt, đôi mắt bị nước mắt tẩy rửa nên càng thêm sáng ngời, người đàn ông này, tại sao lại nhìn thuận mắt hơn lúc trước vậy?
Đi đến phòng bếp, ngân nga một khúc nhạc không biết tên, nấu cơm? Bạch Hi bỗng nhiên nghĩ tới hai
năm ở đảo Mê Nha Độc, hàng trăm ngọn núi, chỉ có một ngôi nhà của bọn
họ có khỏi bếp bay lên, đó là do cậu đang nấu cơm, nấu cơm cho sư phụ.
Không biết bây giờ sư phụ và anh Thụ Yêu đang làm gì nhỉ?
Bạch Hi thành thạo cắt đồ ăn, nhớ lại chuyện trước khi tới cái thế giới không thể hiểu nổi này.
Ngày đó cậu và sư phụ, anh Thụ Yêu đi tới một rừng cây, xuyên qua rừng cây
chính là Đế Đô, trong Đế Đô chính là nơi Phạn Phạn bị giam giữ... Con
dao thái đột nhiên ngừng lại, lát sau lại tiếp tục cắt. Bạch Hi tiếp tục nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Trang Dĩnh lén lút đi tới cửa phòng
bếp, tựa lưng ở cạnh cửa, nhìn con dao trên tay Bạch Hi đột nhiên dừng
lại. Anh ấy đang nghĩ cái gì? Trang Dĩnh không biết. Có lẽ cho tới bây
giờ cô đều không hiểu rõ người đàn ông này, nhưng thì đã làm sao, cô yêu người đàn ông này, thật sự yêu.
"Trang Dĩnh, chúng ta... Trước
kia từng xảy ra chuyện gì ư?" Không quay đầu, lại biết Trang Dĩnh đang ở phía sau mình, Bạch Hi ậm ừ một hồi lâu, rốt cục cũng hỏi ra những lời
này.
"Hi, rốt cuộc anh làm sao thế?" Trang Dĩnh bỗng nhiên thay
đổi sắc mặt, bởi vì cô nghĩ tới một khả năng, một khả năng cô không muốn đối mặt nhất.
"Anh muốn thế nào? ! Muốn gạt em ư? Gạt em là anh
mất trí rồi ư? Sau đó cài bẫy em? Nhất định bây giờ anh đang lén lút ghi âm đúng không? !" Cô gái điên cuồng vì trong đầu đột nhiên xuất hiện
một suy nghĩ, anh ấy muốn ghi âm, sau đó giao lên bên trên, như vậy là
có thể ly hôn với em phải không? ! Em nói cho anh biết! Không có khả
năng! ! Trang Dĩnh em không thông minh, nhưng em cũng không phải con
ngốc!
Được rồi... Bạch Hi phát hiện mình đã làm sai một chuyện,
bởi vì từ lúc cậu hỏi câu kia, Trang Dĩnh lập tức thay đổi. Bắt đầu tìm
kiếm xung quanh nhà, tìm kiếm máy ghi âm trong tưởng tượng của cô. Nếu
là "Bạch Hi giả" nói không chừng có lẽ sẽ làm như thế, không, "Bạch Hi
giả" sẽ làm thế nào Bạch Hi cũng không biết. Dù sao cậu mặc kệ như
thế nào, cũng sẽ không rời khỏi Phạn Phạn. Bạch Hi tự nói trong lòng
như thế, giống như lời thế, khắc sâu ở trong tim.
Trang Dĩnh lục
tung lầu một, sau đó lại đùng đùng lên lầu hai, tiếp tục tìm kiếm. Bạch
Hi chỉ biết lắc đầu, xem ra không có cách nào biết được thông tin từ chỗ Trang Dĩnh rồi.
Đẩy cửa ra.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người Bạch Hi, cực kỳ ấm áp.
Con đường lớn này lúc nào cũng rất náo nhiệt, mặt ai nấy đều tràn ngập vui
vẻ, giống như ngày nào cũng trôi qua thật tốt đẹp vậy. Nhưng nhìn thấy
cảnh tượng như thế, Bạch Hi lại có chút không yên, nhíu nhíu mày, vừa đi vừa tìm kiếm căn cứ Dị Năng Giả trong thành phố này, đi được một lát
lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nơi này, vì sao lại giống như
không có kiến trúc to lớn đồ sộ này, thật sự không còn cách nào nên Bạch Hi hơi cong thắt lưng hỏi một ông già ở ven đường.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có biết căn cứ Dị Năng Giả của thành