
phố này ở đâu không ạ?"
"Cái gì... Sao? Cậu nói to một chút! Tôi không nghe rõ!"
"Xin hỏi ngài có biết căn cứ Dị Năng Giả của thành phố này ở đâu không!"
Bạch Hi hơi gia tăng âm lượng, nhưng kỳ quái là mấy người chung quanh
nghe thế thì phản ứng hơi quá lên, tiếng xì xào bàn tán miễn cưỡng chui
vào tai Bạch Hi.
"Phụt, ha ha! Cậu từ chỗ nhà quê nào lên đấy? Căn cứ Dị Năng Giả? Vốn đã không còn từ sớm rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, từ lúc chúng ta theo nữ vương cùng đầu lĩnh zombie đồng quy vu tận thì không còn zombie xuất hiện nữa!"
"Thằng nhóc này sao vô lễ thế, dưới mí mắt nữ vương mà lại hỏi căn cứ Dị Năng
Giả, có nữ vương ở đây, không cần căn cứ Dị Năng Giả? !"
Nói
xong, đám người chung quanh lập tức không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên bức tranh treo thật cao ở trên bầu trời. Bạch Hi nghe thấy cũng không
nổi giận, cười cười đi qua, nhưng cậu rất hiếu kỳ nữ vương trong lời bọn họ là ai! Đang định ngẩng đầu nhìn về phía bức tranh ở xa xa, bỗng
nhiên cảm giác bị người ta đâm phải. Cúi xuống, thấy một cậu bé nho nhỏ
mặc áo khoác màu tro đội mũ đen.
"Thật xin lỗi." Người kia có
giọng nói như của bé trai đang trong thời kỳ chuyển giọng, kỳ quặc mà
khó nghe. Bạch Hi lắc lắc đầu nhưng không nói cái gì, va thì cũng va
rồi, cũng không phải là có miếng thịt rơi xuống, người ta cũng đã xin
lỗi rồi, mình còn muốn người ta làm gì nữa?
"Không có gì, em đi
đi!" Phất phất tay, đang định ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, thì sắc mặt Bạch Hi có chút khó coi. Bé trai kia... Nhìn đứa nhỏ đi qua dòng người, góc áo màu xám mỏng manh bay bay, không dính một chút tro bụi.
Thằng bé kia đã trộm cái bóp tiền mà mấy ngày trước Trang Dĩnh cứng rắn nhét vào trong túi cậu.
-6-
"Này! Cậu bé kia! Đứng lại!" Tuy rằng số tiền kia không quan trọng lắm, nhưng đó là của Trang Dĩnh, không phải của cậu, chung quy vẫn nên đòi lại.
Bạch Hi đi theo sau đứa bé kia, vậy chắc hẳn là một bé trai, phát dục
còn chưa đủ cho nên vóc người mới thấp như thế.
Đáng chết... Bạch Hi nhíu mày, đi theo sau thằng bé kia, len qua được vài người thì
thoáng cái trở nên chật chội, xem ra nó đã phạm tội nhiều lần, trộm bóp
tiền rồi trốn vào nơi đông người, để mình muốn tìm mà không được! Bạch
Hi xoa xoa bàn tay đang toát mồ hôi, được rồi, đến đây thì phải? Không
gian di động, lên!
Kêu một tiếng, Bạch Hi đã tới ngay đằng sau
đứa bé trai kia, vốn khoảng cách giữa hai người cũng chẳng xa mấy, chẳng qua là ở giữa có quá nhiều người, cho nên trở thành con đường khó có
thể vượt qua.
"Ha! Bây giờ cũng nên bị anh bắt rồi!" Bạch Hi túm
được bả vai bé trai kia, nhưng đồng thời đám đông chật chội đột nhiên
lại xuất hiện thêm một người, có người bị chèn xuống, chèn lên! Vì thế
rất nhanh như phản ứng dây chuyền giáng lên trên người Bạch Hi, bé trai kia hoảng sợ hô lên một tiếng muốn chạy trốn, lúc bị mọi người áp đảo
là lúc Bạch Hi lựa chọn ôm lấy cậu bé đó, như vậy, thì chạy không thoát
rồi!
"Ôi cái hông của tôi..."
"Ối, mẹ kiếp! Ai dẫm chân bà mày, mau bỏ cái chân ra!"
"Mấy người nhanh lên một chút! Phía dưới còn có người đấy!"
Lấy Bạch Hi làm trung tâm, có rất nhiều người bị liên lụy theo đó, đẩy trái đẩy phải, tôi đè anh, anh đè tôi, thậm chí còn nhân cơ hội này thúc đẩy mối tình nhỏ nữa cơ! Lúc chèn nhau, chẳng may va chạm nên hôn phải nhau hoặc là bị đẩy đến sát đối phương, cảm giác kia, tuyệt vời không thể
tả, tim vẫn còn đập tình thịch đây này! Thế nên mãi tới khi Bạch Hi rời khỏi thế giới này, thế giới này vẫn cứ bàn tán xem khi nào thì hoạt
động đẩy nhau đó mới xuất hiện tiếp.
Khi mọi người dần dần cử động thân thể rồi rời đi, Bạch Hi và bé trai bị đè ở phía dưới cùng rốt cục cũng nhìn thấy mặt trời.
"Phù, phù." Bạch Hi khó khăn hô hấp, cậu thật sự không ngờ dưới tình thế cấp
bách sử dụng không gian di động lại gây ra một trận náo loạn như thế.
"Này, em trai, em không sao chứ?" Nới thằng bé trong ngực ra rồi đứng thẳng
dậy nghỉ ngơi, một hồi lâu Bạch Hi đột nhiên cảm giác được có chút kỳ
quái, tại sao thằng bé này không nói chuyện?
Bé trai cúi đầu ôm
người, ngồi lẳng lặng ở một bên, lúc này cẩn thận quan sát nó, Bạch Hi
chợt phát hiện, cả người nó đang run rẩy.
"Em làm sao vậy?" Thử thăm dò lay lay bả vai nó, Bạch Hi hỏi.
Mà nó lại đột nhiên bộc phát ra sức mạnh thần kỳ! Dùng sức gạt tay Bạch Hi ra, cố nén xúc động cho Bạch Hi một cái tát.
Bạch Hi sửng sốt. Thằng bé này, hình như đang khóc, dưới nón che vành màu
đen, gương mặt của cậu bé đều ở trong bóng tối, nhưng Bạch Hi lại cảm
thấy "Cậu ta" đang khóc, hoặc là nói, là "Cô bé" . Bạch Hi yên lặng, ban nãy bị nhiều người chèn ép như vậy, tay của mình vừa vặn đặt ở trước
ngực cô bé, sau đó... Không thể tránh khỏi đụng chạm tới một chỗ mềm
mềm. Xấu hổ không dám ngẩng đầu rồi, làm sao đây? !
"Không phải
anh đang hỏi căn cứ Dị Năng Giả ở đâu ư?" Hình như cô bé đã lấy lại được bình tĩnh, giọng nữ mang theo âm mũi vang lên.
"Đúng vậy..."
Bạch Hi ấp úng nói, cổ họng trở nên dinh dính, ngoại trừ Phạn Phạn ra
thì đây lần đầu tiên tiếp xúc gần với con gái như thế, đúng, chí