
nh là
lần đầu tiên.
"Vậy tôi nói cho anh biết mấy chuyện đó, hơn nữa
tha thứ việc làm ban nãy của anh, cái bao tiền này, sẽ thuộc về tôi,
được không?" Cô bé quật cường ngẩng đầu lên, gương mặt bị vành nón ngăn
trở giống như ánh mặt trời xóa tan mây mù hiện ra.
Rất trắng. Chẳng biết tại sao Bạch Hi lại nghĩ như thế, đúng, rất trắng, rất giống Phạn Phạn, làn da rất trắng.
"Được." Không tự chủ được mà đáp ứng. Có lẽ, là cô bé này có chút giống với Phạn Phạn, trắng như cô ấy.
Cô bé cười cười, làn da tuyết trắng, ngũ quan xinh xắn làm cho cô bé giống như một con búp bê sứ được làm rất kỳ công.
"Đổi địa phương đi, ở đây không tiện để nói chuyện."
"Được." Bạch Hi mỉm cười.
Ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, nhìn lại, cũng đã biến mất.
-7-
Không phí nhiều công phu lắm để đi từ đầu đường tấp nập tới một tầng hầm ngầm không có ánh sáng, Bạch Hi đột nhiên hiểu ra vì sao da cô bé kia lại
trắng như thế, bởi vì cô bé ở tầng hầm. Cho nên cậu lại càng thương cô
bé hơn, bởi vì chính mình, cũng từng sống ở hầm ngầm.
"Bỏ cái suy nghĩ trong đầu anh đi, tôi không cần anh thương hại tôi." Giọng nói máy móc, thật sự không thích hợp với gương mặt xinh đẹp đó. Chỉ Nhàn theo
thói quen bước nhanh, lập tức đã đi tới cái nơi duy nhất có một cái ghế
sofa mềm mại, cô bé dựa người lên trên đó.
"Hô." Chỉ Nhàn thả lỏng hơi thở, trở lại cảm giác gia đình, thật là tốt.
"Căn cứ Dị Năng Giả đã bị dỡ bỏ rồi, anh còn muốn hỏi cái gì?" Nghỉ ngơi một lát, Chỉ Nhàn mới ý thức được trong cái tầng hầm ngầm này còn có một
người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở giữa phòng.
"Anh... Anh muốn
biết, em có thật sự biết không?" Bạch Hi có chút nghi ngờ, cậu chuẩn bị
hỏi chuyện giữa cậu và Trang Dĩnh, nhưng cứ nghĩ hỏi một cô bé cái
chuyện như thế này đúng là chẳng có ích gì, còn không bằng hỏi một ông
già cho dễ.
"Hừ, chỉ cần không phải chuyện phải lên trời xuống
đất mới có thể biết được, tôi nhất đĩnh sẽ biết." Chỉ Nhàn có chút khinh thường cười cười.
Cái nhân loại này, cứ đứng ở chỗ này tự cho là đúng, cho rằng chỉ có các ngươi mới biết được tất cả sao?
-9-
Khi Bạch Hi yên lặng xem những cảnh tượng như chiếu phim điện ảnh kia, cậu dụi dụi mắt, một lúc lâu không nói gì, Chỉ Nhàn đương nhiên cũng nhìn
thấy hình ảnh này, cô bé bĩu môi, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Một lúc lâu, Bạch Hi mở miệng.
"Em là Yêu?" Cậu lựa chọn những hình ảnh cần thiết rồi ghi nhớ ở trong đầu, hỏi một vấn đề không liên quan.
"Làm sao có thể." Chỉ Nhàn không đồng tình.
"Vậy?" Bạch Hi theo bản năng hỏi lại, nhưng đột nhiên phát giác mình và cô bé
này mới gặp nhau lần đầu tiên."A, thật xin lỗi, đây có thể là bí mật
riêng tư của em, anh không nên hỏi, tạm biệt, cám ơn em đã cho anh xem
mấy thứ này." Nói xong, Bạch Hi xoay người rời đi.
"Đợi một chút." Nhíu nhíu mày, Chỉ Nhàn gọi Bạch Hi lại.
"Đã nhiều năm rồi tôi chưa nói chuyện với người khác, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, nói chuyện với anh, thế nào." Thế giới này hoàn toàn xa lạ với cô bé, cô đơn lâu lắm rồi, yên tĩnh lâu lắm rồi, cũng sẽ có một bụng
lời muốn nói với người khác, nếu đã gặp được người này, như vậy nói cho
anh ta biết chuyện của mình, cũng không tính là thiệt thòi nhỉ?
Bạch Hi nghe vậy thì vui mừng quay đầu lại, cô bé có chút giống Phạn Phạn
này, làm cho cậu không kìm được muốn tìm hiểu, đều là tóc dài màu đen,
đều là màu da tuyết trắng, độ tuổi hoa nở, hoặc cũng có thể nói là, ít
nhất nhìn là như thế.
-10-
Ánh mặt trời xinh đẹp, vạn vật ngây thơ, thôn dân cần cù và thật thà đang đổ mồ hôi ở trên đồng ruộng của mình.
"Ông Trương này, ông nói năm nay thu hoạch như thế nào? Mặt trời ngay đỉnh
đầu, thật sự là không chịu nổi." Bây giờ đang là mùa hè.
"Kệ nó
thôi, thu hoạch như thế nào cũng không phải là phải làm hay sao." Ông
Trương là một người không muốn tăng phiền não cho mình, bụng dạ đơn giản hiền lành nhưng không ngu dốt, nếu mấy người trong thôn người gặp phải
chuyện phiền lòng gì thì đều tìm ông Trương để làm phiền ông, khi ra
khỏi cửa nhà ông Trương, không ai còn vẻ mặt đau khổ nữa.
Ngày hè chói chang, chỉ có tốp ba tốp năm thôn dân vẫn cứ chăm sóc hạt mầm ở
bờ ruộng, nếu không có ai chăm sóc, mấy cây mầm đang yên ổn sẽ tự dưng
chết héo!
Ông Trương lau mồ hôi trên mặt, nhìn trời xanh đầy ánh mặt trời chói mắt, thi thoảng có gió nhẹ thổi qua, xua bớt đi cái nóng.
"Ầm ầm ――" Tiếng xé gió vang lên, mọi người nhìn chung quanh tìm kiếm nơi
phát ra tiếng, xa xa thấy một vật thể có hai con mắt từ phía chân trời
đang lóe sáng lên, kéo thật dài về sau... Ở hướng gần ông Trương!
"Ông Trương! Ông Trương! Mau tránh ra!" Thôn dân thấy hiện tượng này nên đều quay đầu hét lớn với ông Trương, khổ nỗi khoảng cách xa quá nên không
thể làm gì được.
Thật ra thì ngay từ đầu ông Trương đã nhìn thấy
thứ kia, đây là cái gì? Ông không biết, nhưng cái vật thể lóe sáng này
lại không cho ông cảm giác nguy hiểm nào, giống như nó là đồ vật của
mình, hoặc là nói nó tới để tìm mình, giống như là... Con của ông vậy,
đang chạy về phía ba mẹ mình đòi ôm.
"Rầm!" Tất cả tiếng quát