
cày” được.
Vệ Khanh nghe mà thở dài
một tiếng, đúng là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân!
Chú thích:
*Ở trên nhắc tới bài
Đoản ca hành kỳ của Tào Tháo.
短歌行其一
Đoản ca hành kỳ 1
Bài hát ngắn kỳ 1
對酒當歌,
Đối tửu đương ca
Trước rượu nên hát
人生幾何:
Nhân sinh kỷ hà?
Đời người bao lâu?
譬如朝露,
Thí như triêu lộ
Giống như sương sớm
去日苦多。
Khứ nhật khổ đa
Ngày qua khổ đau
慨當以 慷,
Khái đương dĩ khảng
Nghĩ tới ngậm ngùi
憂思難忘。
Ưu tư nan vong
Buồn lo suốt đời
何以解憂:
Hà dĩ giải ưu?
Lấy gì quên được?
惟有杜康。
Duy hữu đỗ khang
Chỉ rượu mà thôi?
青青子衿,
Thanh thanh tử khâm
Xanh xanh áo ai
悠悠我 心。
Du du ngã tâm
Lòng ta bồi hồi
但為君故,
Đãn vị quân cố
Chỉ vì ai đó
沉吟至今。
Trầm ngâm chí câm
Trầm ngâm đến nay
呦呦鹿鳴,
Ao ao lộc minh
Hươu kêu rao rao
食野之蘋。
Thực dã chi bình
Cùng ăn quả bình
我有嘉賓,
Ngã hữu gia tân
Ta có khách quý
鼓瑟吹笙。
Cổ cầm suy sinh
Gảy đàn thổi sênh
皎皎如月,
Minh minh như nguyệt
Vằng vặc như trăng
何時可輟?
Hà thời khả xuyết?
Lấy được lúc nào?
憂從中來,
Ưu tùng trung lai
Trong lòng lo lắng
不可斷絕。
Bất khả đoạn tuyệt
Dứt được làm sao?
越陌度阡,
Việt mạch độ thiên
Lội ruộng giẫm bờ
枉用 相存。
Uổng dụng tương tồn
Tiếc nỗi sống thừa
契闊談宴,
Khế khoát đàm yến
Bạn bè hội họp
心念舊恩。
Tâm niệm cựu ân
Lòng nhớ ơn xưa
月明星稀,
Nguyệt minh tinh hy
Sao thưa trăng sáng
烏鵲南飛,
Ô thước nam phi
Về nam quạ bay
繞樹三匝,
Nhiễu thụ tam táp
Ba vòng cây lượn
無枝可依。
Hà chi khả y?
Đậu cành nào đây?
山不厭高,
Sơn bất yếm cao
Núi không ghét cao
水不厭深。
Hải bất yếm thâm
Biển không ghét sâu
周公吐哺,
Chu Công thổ bô
Chu Công thả cơm
天下歸心。
Thiên hạ quy tâm
Thiên hạ về theo
Nghỉ hè, các bạn học đã đi gần hết, ngay cả Tất Thu Tĩnh cũng đã chuyển tới khu kí túc dành cho nghiên cứu sinh ở Thanh Hoa, chỉ có Chu Dạ vẫn ở lại trường. Mọi người chuyển nhà khí thế ngất trời, tới mức đầu ai nấy cũng mướt mồ hôi, còn Chu Dạ chỉ cần đem đồ lên thêm hai tầng, mỗi ngày chậm rì rì chuyển một ít, chính là kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh. Trong lúc mọi người đang rối loạn ngược xuôi, thì cô lại cực kỳ nhẹ nhàng thư thái.
Trường cô, kí túc của nghiên cứu sinh chỉ có hai người, điều kiện được cải thiện rất nhiều, không bị hạn chế bởi mấy qui định không hợp tình hợp lý. Chu Dạ lớn tiếng cảm thán: “Vẫn là chủ nghĩa xã hội khoa học tốt nhất, cuộc sống nhân dân trình độ cao được nâng lên rất nhiều!” Mọi việc yên ổn, cô lại bắt đầu đi tìm việc làm thêm trong hè.
Vệ Khanh bất mãn nói: “Chu Dạ, mùa hè tới rồi, Bắc Kinh nóng quá, chúng ta đi nghỉ hè đi.” Hiếm khi hai người ngồi ở trong phòng Vệ Khanh, Chu Dạ lại điên cuồng tìm kiếm công việc trên web, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Em không cảm thấy Bắc Kinh nóng gì cả, nhiệt độ cũng không cao lắm. Nhà em mới gọi là nóng, giống như lò lửa, ban ngày không dám ra ngoài nữa kìa.” Cô định nhân lúc nghỉ hè kiếm chút tiền lo phí sinh hoạt.
Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng cầm tiền của Vệ Khanh, chỉ thỉnh thoảng Vệ Khanh mua cho cô cái gì đó, cô cũng không dễ dàng nhận lấy. Đối với vật chất trong cuộc sống hàng ngày cũng như vậy, tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng cũng không đến mức khốn đốn, chán chường. Đôi khi mua vài ba thứ đắt đỏ, lại đi làm kiếm tiền bù vào, tiêu diêu tự tại, thoải mái vô cùng. Tuy biết Vệ Khanh có tiền, nhưng cũng không có cảm giác gì.
Cô vẫn là sinh viên, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nhưng cũng không vì tiền mà không xoay sở nổi.
Lúc đầu với tính cách này của cô, Vệ Khanh rất tán thưởng, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô quá khách sáo, dù thế nào thì cũng không cần vất vả như thế. Kiên quyết gấp laptop lại, nói: “Chu Dạ, chồng em không hi vọng em vì tiền mà phiền não. Kiếm tiền là chuyện của đàn ông.” Cô bị hắn vây ở trước bàn, trừng mắt nhìn hắn một cái, lại mở laptop ra: “Em không phiền não vì tiền, em có học bổng, nhưng em muốn tự mình kiếm tiền.” Cô luôn cảm nhận sâu sắc ằng, tiền do chính mình làm ra và tiền cha mẹ cho hoàn toàn khác nhau. Tuy có chút vất vả, nhưng nhờ đó trưởng thành hơn nhiều, tích lũy kinh nghiệm, đó không phải là thứ mà tiền có thể mua được. Từ sau khi nghỉ hè, thời gian chủ yếu là đi kiếm việc.
Vệ Khanh ôm cô vào lòng: “Nếu không phiền não vì tiền, chúng ta đi ra ngoài chơi đi. Em xem, dạo này chồng em làm việc bận tối mắt tối mũi, em cũng chả thương anh chút nào.” Cô hôn hắn hai cái có lệ, xem như an ủi. Đúng là gần đây hắn thường xuyên đi s