
̣c kỳ sắp kết
thúc, c cũng phải học bài, có nhiều chuyện muốn làm.
Cứ như vậy, một tháng
sau, mùa xuân cũng tới, trên cành liễu cũng đã hé những chồi xanh mơn
mởn, nơi nơi không khí vui vẻ, ngay cả cơn gió cũng dịu nhẹ hơn, gió
đông lạnh giá đã tan thành hư không, khiến tinh thần người ta thoải
mái hơn nhiều. Đột nhiên có một ngày, Ninh Phi tới tìm cô, trực tiếp
tới phòng vẽ tranh của sinh viên mỹ thuật tạo hình khoa cô, liên tục
chất vấn cô: “Sao cô không giữ lời hứa?” Cô giật mình, da đầu run lên,
thấy bạn bè xung quanh tò mò nhìn Ninh Phi, vội vàng kéo cậu ta ra,
nhíu mày hỏi: “Sao em lại tìm được tới đây, có chuyện gì không thể
nói qua điện thoại được hay sao?”
Ninh Phi tựa vào lan
can, ánh mắt nhìn khoảng trời xanh mây trắng bên ngoài, chậm rãi nói:
“Cô nói cô sẽ đi dạy.” Giọng nói của chàng trai trẻ trầm thấp đau
thwong, dường như đang đè nén nỗi đau khổ nào đó. Cô trầm mặc giây
lát, sau đó giải thích: “Giáo sư nói công việc đã ổn định, ta nên
tập trung vào việc học, cho nên sẽ không đi nữa.” Ninh Phi cắt ngang lời
cô: “Cô nói dối, gần đây còn có vài giáo viên mới.”
Cô ngạc nhiên, hỏi:
“Thật sao?” Hơi thất vọng, mình làm việc hết sức cố gắng, tự nhận
thấy là hoàn thành chức trách, vì sao lại bị sa thải? Bị đả kích
rất lớn. Ninh Phi hỏi: “Cô sẽ tới dạy chứ?” Cô lắc đầu: “Có lẽ là
không.” Ninh Phi vô cùng thất vọng, cầu xin: “Tôi thích cô dạy tôi học,
cô lại đi dạy được không?” Chu Dạ vẫn từ chối: “Xin lỗi, bài tập của
tôi rất nhiều, e là không có thời gian.”
Ninh Phi xiết chặt tay
lại, nhìn cô, ánh mắt trong suốt, còn thật lòng nói: “Chu Dạ, nhiều
ngày không gặp cô, tôi thấy rất nhớ cô.” Dùng hết sức lực của bản
thân, cuối cùng cũng nói ra. Lại cầu xin: “Tôi muốn trông thấy cô, nghe
cô nói chuyện. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy…” Hôm nay
cậu ta hoàn toàn khác với ngày thường lạnh lùng ít nói, tình cảm
mênh mông mãnh liệt không có cách nào khống chế.
Chu Dạ thở dài: “Ninh
Phi, được một người đẹp trai anh tuấn như em thích tôi, tôi cảm thấy
rất vui. Nhưng em cũng biết đó, tôi đã đính hôn rồi.” Ninh Phi lại
nói: “Vì sao cô lại cùng anh ta đính hôn cơ chứ? Anh ta không phải
người tốt.” Chu Dạ thật lòng nói: “Ninh Phi, Vệ Khanh đối xử với tôi
rất tốt, tôi tin tưởng anh ấy thật lòng. Chúng tôi đã đính hôn, chỉ
chờ tôi tốt nghiệp sẽ đính hôn.”
Vẻ mặt Ninh Phi ảm
đạm, một lúc sau nói: “Tôi biết. Nhưng tôimuốn như vậy, tôi chỉ hi
vọng cô có thể tiếp tục dạy học.” Chu Dạ không biết nên ứng phó với
trường hợp này thế nào, đành phải vỗ vai hắn, làm ra vẻ giáo viên
an ủi hắn: “Biết là tốt rồi. Em còn nhỏ, mới học cấp ba, đây là
thời điểm quan trọng, kì thi chuyên nghiệp đã trôi qua, còn phải thi
văn hóa nữa. Tôi hi vọng em có thể chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều
tiến về tương lại, thi đạt thành tích tốt. Chờ em vào đại học, sẽ
gặp được cô gái thích hợp.”
Ninh Phi lắc đầu: “Tôi
chỉ thích cô, lúc này tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa.” Chu
Dạ xúc động, đành phải nói: “Đó không phải là thích! Tôi chỉ giống
như một người chị, quan tâm em, cho nên em nghĩ đó là thích, thực ra
là không phải…” Ninh Phi cắt ngang lời cô: “Cô quan tâm tôi sao?”
Chu Dạ im lặng, nửa
ngày sau thở dài, nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã có bạn trai,
và là chồng tương lai của tôi.” Ninh Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mới
nói: “Không sao, tôi không quan tâm.” Cô khó thở: “Về sau tôi sẽ kết hôn
với anh ấy.” Ninh Phi gật đầu: “Tôi biết cô thích anh ta.”
Nghe cậu ta nói như
vậy, Chu Dạ cảm thấy thoải mái hơn, dù sao vẫn chỉ là trẻ con, một
thời gian nữa sẽ ổn, tự nhiên sẽ quên thôi. Vì thế nói: “Tôi cảm ơn
em đã thích tôi. Hi vọng khi trở về em chuyên tâm học tập, từng bước
bước tới vũ đài nghệ thuật.” Lời này buồn nôn tới mức chính cô
cũng không thể chịu nổi.
Ninh Phi nghiêm túc
nói: “Chu Dạ, tôi thật lòng. Cô không đi dạy nữa, tôi cũng không ép cô
được. Nhưng, cô chờ…” Đang nói lại dừng, vội vàng rời đi.
Chu Dạ cứng họng, gọi
cậu ta lại cũng không được, không giữ cậu ta lại thì khó chịu, sao
không chịu hiểu lời cô cơ chú? Chờ khi cô quay về phòng vẽ, mọi người
đều hỏi thăm chàng trai nhìn giống như ngôi sao điện ảnh kia là ai,
cảm thấy rất có hứng thú. Chu Dạ thuận miệng nói là em họ. Mọi
người lại hỏi tên là gì, có còn đi học không, cha mẹ làm gì, khiến
cô giơ tay xin hàng, liên tục xin khoan dung: “Các anh, các chị, làm ơn
tha cho em đi! Muốn điều tra hộ