
n: “Héo là héo thế
nào, buổi sáng khi em đi vẫn còn tươi lắm mà.” Vệ Khanh lười nhác
nói: “Dù sao cũng sẽ héo, sớm hay muộn vài ngày có sao đâu!”
Chu Dạ biết hắn vẫn
ôm hận mấy bó hoa này, nên không tranh cãi với hắn, chỉ hỏi: “Nhiều
hoa như vậy, anh để đâu rồi?” Vệ Khanh chỉ chỉ một tiếc túi bóng đen
to ở cửa. Cô mở ra nhìn, đâu còn hình dáng bó hoa nữa, tất cả bị vo
lại một đống ném vào trong, mấy cánh hoa bị nghiền nát lả tả, chỉ
còn lưu lại mùi hương như cũ. Nhớ tới chủ nhân của chúng, không hiểu
sao lại có chút bùi ngùi. Chọn một cành Lưu ly còn nguyên vẹn, và ̀i
thơ của Yeats mà Ninh Phi gửi cho vào trong một quyển vở, kẹp vào trên
giá sách.
Một đoan tình cảm như
vậy, chỉ có thể để nó được bụi bao phủ, theo thời gian, chậm rãi
qua đi.
Vệ Khanh thấy cô buồn
bã, biết dù cô không nói gì, nhưng vẫn sẽ tức giận chuyện bó hoa,
vì thế chọc chọc, hôn môi cô nói: “Được rồi, được rồi, từ nay về
sau, mỗi ngày anh đều tặng em hoa được không?” Cô bĩu môi nói: “Em cần
nhiều hoa như vậy làm gì, không thể nấu thành cơm ăn.” Vệ Khanh dỗ cô
vui vẻ: “Hôm nay không cần nấu cơm, chúng ta về nhà ăn cơm chực đi!”
Gọi điện thoại cho Vệ mẫu, nói muốn về nhà ăn cơm. Chu Dạ nghĩ có
thể ăn đồ ăn Vệ mẫu làm, tâm tình vui lên một chút.
Trên đường nói: “Hai
ngày trước em gọi điện, nghe nói mẹ không khỏe, cứ mỗi khi trời mưa
thì chân và thắt lưng lại đau, chúng ta đi mua ít thức ăn bồi bổ sức
khỏe cho mẹ đi. Lớn rồi còn đi ăn chực, còn ra thể thống gì.” Vệ
Khanh nói: “Thuốc bày bán trên thị trường cũng không tốt lắm, còn
không bằng trả thù lao, đưa cho mẹ thích mua gì thì mua, tiện hơn
nhìu.” Chu Dạ đấm hắn một cái: “Anh nghĩ mẹ sẽ tự đi mua hả, mẹ đâu
có nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta mang tới, mẹ thấy, sợ lãng phí, tự
nhiên sẽ uống.”
Vệ Khanh cười: “Sao
chẳng thấy em tốt với anh như vậy nhỉ?” Chu Dạ trợn mắt hỏi lại: “Em
còn chưa đủ tốt với anh hả? Không cho anh ăn no, hay không cho anh mặc
quần áo, hay là ngược đãi anh hử?” Vệ Khanh mặt dày nói: “Hàng đêm
chồng em làm lụng vất vả, thận hư khí mệt, cũng cần phải được bồi
bổ…” Cô lại huých hắn một cái: “Anh còn muốn bồi bổ à?” chưa từng
thấy ai háo sắc như hắn, trước kia chỉ là sắc lang, giờ thì hoàn
toàn biến thành ác ma. Cô mặc áo ngủ, hắn phải cởi sạch bằng được
mới thôi, còn nói là ngủ khỏa thân có lợi cho thể xác và tinh thần
khỏe mạnh.
Hai người cầm túi lớn
túi nhỏ trở về, mẹ Vệ trách móc: ‘Về ăn cơm là được rồi, còn mua
này nọ làm gì, lãng phí quá.” Chu Dạ muốn đi vào bếp phụ một tay,
mẹ Vệ liên thanh nói không cần, không cần, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe,
đã có thể ăn cơm rồi. Lúc ăn cơm, múc cho Vệ Khanh một bát lớn vịt
hầm sa sâm, ngọc trúc. Chu Dạ không biết, kêu oai oái: “Con cũng muốn
ăn, con cũng muốn ăn!” Nói xong, giành bát canh của Vệ Khanh.
Mẹ Vệ vội nói: “Đấy
là đồ ăn cho đàn ông, Thi Thi, con ăn cái này.” Đưa cho cô một bát canh
mực hạch đào, cười nói: “Mực thơm ngon, hạch ̀o nhiều chất dinh
dưỡng, vừa có tác dụng bồi bổ sức khỏe lại có thể dùng để dưỡng
da, con gái còn trẻ ăn là tốt nhất.” Cười dài nhìn bọn họ, nói lời
sâu xa: “Hai đứa là vợ chồng trẻ, cần phải chú ý thân thể nha.” Cô
hiểu ra, mặt hơi đỏ đỏ, cúi đầu ăn canh. Vệ Khanh cố ý hỏi: “Có
muốn ăn phần của anh không? Bồi bổ chung luôn.” Cô lén lút véo hắn
một cái.
Trên bàn ăn, mẹ Vệ nói
bóng gió: “Các con đã kết hôn rồi, có tính tới chuyện có con chưa?”
Vệ Khanh xấu xa nói: “Con không có ý kiến.” Mẹ Vệ liền dời mục tiêu,
kéo tay Chu Dạ nói: “Thi Thi à, con tính bao giờ có em bé? Mẹ biết
các con trẻ tuổi thích tự do, không muốn bó buộc. Nhưng tục ngữ cũng
có nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[76'>, nhà
họ Vệ đều trông chờ vào con. Nếu con ngại có em bé phiền hà, mệt mỏi
thì mẹ đến. Con có chịu không?”
Chu Dạ cúi đầu, mãi
sau mới nói: “Mẹ, con còn đang học bài mà.” Đã kết hôn sớm thì thôi,
cô cũng không nghĩ sẽ sinh con sớm như vậy, giờ cô vẫn còn là một
người lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ. Mẹ Vệ nói: “Không phải còn
nửa năm nữa là tốt nghiệp sao, cũng nên nghĩ tới chuyện có con. Nếu
kết hôn, cũng nên có con, có phải không nào?” chờ cháu nội đã sốt
ruột lắm rồi. Chu Dạ yếu ớt nói: “Mẹ, con mới có hai mươi mốt tuổi,
đợi một hai năm nữa nói sau được không ạ?”
Mẹ Vệ vỗ vỗ tay cô
nói: “Hai mươi mốt tuổi cũng không phải nhỏ nữa, hồi mẹ hai mươi mốt
tuổi, anh hai con đã có thể đi lại vững vàn