
giết chết cô ả này rồi.
“Xin lỗi, quấy rầy một chút.” Ngay lúc Đào Kim Kim hát
xong bài đầu tiên, đang chuẩn bị hát bài tiếp theo thì có người xuất hiện.
Thư Sinh cầm quyển sách trong tay, đứng bên cửa, đôi
mày dài cau lại, “Vị phu nhân này, ngươi làm ồn gây mất tập trung cho học sinh
của tại hạ.”
Tiếng Hán của Đào Kim Kim không được tốt cho lắm, vừa
nghe thì mất hứng: “Ai là phu nhân của ngươi?” Từ trước đến nay, nàng luôn ghét
đàn ông Trung Nguyên, mà trong đám đàn ông Trung Nguyên đó thì nàng ghét nhất
cái kiểu làm ra vẻ nhã nhặn còn hay “xổ nho” như thế này. Hiển nhiên Thư Sinh
vừa mới ngờ nghệch mà đạp trúng một quả địa lôi rồi.
“Ngươi tìm nương tử của tại hạ làm gì?” Thư Sinh quen
hiểu ý người khác qua câu chữ, thế nên lông mày càng cau lại chặt hơn, vẻ mặt
đầy phòng bị, không hề che dấu chút nào. Nữ nhân ngoại tộc này thật đáng nghi,
mấy ngày nay luôn tìm nương tử hắn làm quen, lại luôn miệng nói muốn nàng gia
nhập giáo phái, chẳng biết lòng dạ ra sao nữa. Nương tử hắn lương thiện chính
trực, không hề hay biết giang hồ hiểm ác đáng sợ thế nào, khiến hắn càng phải
để ý giùm nàng.
Về việc hắn làm sao có thể thấy nương tử nhà hắn là
lương thiện chính trực, thì tạm thời cứ cho như là tình nhân trong mắt hóa Tây
Thi đi?
“Ta tìm nương tử của ngươi làm gì?” Đào Kim Kim nhất
thời chưa hiểu ra, ngây ngốc nhìn hắn, hỏi.
“Chính ngươi cũng không biết, tại hạ làm sao biết
được?”
Thư Sinh trừng mắt nhìn đầy nghi ngờ, âm thầm nghĩ
người trước mặt này quả thật rất khó nói chuyện. Không chỉ có mỗi người này, mà
cả một đám trong sân kia cũng rất khó trò chuyện, nói như thế nào cũng không
hiểu được nhau, quả nhiên trên đời này chỉ có mỗi nương tử hắn là tốt thôi.
Không so sánh thì không biết, qua lần nói chuyện này mới biết được, trò chuyện
với nàng ấy thật dễ dàng. Tuy nàng thường nói năng không suy nghĩ, nhưng lâu
dần, mấy câu vớ vẩn mà nàng nói nghe cũng khá dễ thương.
Hiển nhiên hắn không biết Phạm Khinh Ba thực ra mặc kệ
hắn, từ bỏ việc tìm hiểu rõ nghĩa mấy câu nói điên khùng của hắn, trực tiếp nói
ra lời muốn nói luôn. Nhưng giờ hắn không ngại gì ai, cứ thế chìm đắm trong
niềm ngọt ngào “Có thê tử như vậy, vi phu còn mong gì hơn nữa.” rồi lộ ra vẻ
mặt ngu ngu trông quái không thể tả trước mặt bao người, khuôn mặt cùng đôi mắt
đều sáng lấp lánh, cười ngây ngốc rồi lại lấy sách che mặt.
“Không thể tưởng tượng nổi, mới có mấy tháng không gặp
mà bệnh của hắn lại càng lúc càng nặng rồi.” Một cao thủ từng có duyên gặp mặt
với Thư Sinh nói.
“Người này không phải đệ nhị thiên hạ không phải đệ
nhị thiên hạ…” Những người mới gia nhập, ngay từ lần thứ hai nhìn thấy hắn, đã,
đang và vẫn nói những câu này.
Lần gặp đầu tiên là lúc hắn và Phạm Khinh Ba bị quấy
rầy khi đang “làm”, đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lẽo đầy tức giận, khí thế dễ
dàng khiến người khác run sợ, thì bốn chữ “cao thủ võ lâm” như được khắc ngay
trên trán hắn, khiến kẻ khác đem lòng ngưỡng mộ. Thế mà chỉ chốc lát sau, hắn
lại đột nhiên xoay người, đỏ hết cả mặt, nói với Phạm Bỉnh đang cầm chậu gỗ,
nhặt nhạnh mấy bộ quần áo linh tinh đem đi giặt: “Thủ Hằng, sàng đan[5'> thì cứ
để vi sư giặt cũng được.” Đến lúc ấy, bao nhiêu ngưỡng mộ hoàn toàn tiêu tan.
Người cũ vỗ vai người mới: “Chúng tôi cũng đã trải qua
như thế rồi.”
Lúc này Đào Kim Kim mới hiểu ra được, đảo mắt một cái
rồi nở nụ cười: “Thảo nào, một người tốt như thế này sao lại ăn nói bừa bãi, ra
là vì nhớ nương tử, chắc hẳn em nhà có công phu rất khá.”
Phạm Khinh Ba nhiều lúc hay ăn nói lung túng một chút,
thích nói mấy câu đồi trụy trêu chọc Thư Sinh, lại hay cùng đàn ông xa lạ hoặc
khách nam đến cửa hàng trêu đùa thân thiết. Nàng làm như thế, cũng đã bị gán
cho cái danh khinh bạc rồi, ngay cả người trong giang hồ không quá gò bó trói
buộc, nhưng vẫn là được hun đúc nên từ lễ giáo phong kiến trăm nghìn năm, nên
đâu thể chịu đựng nổi nữ nhân tai tiếng đến như thế? Nói như hiện nay thì đó
chính là tam tục[6'>.
Mọi người ở đây, mặt không xanh thì cũng là hồng,
người trẻ thì xấu hổ lúng túng khó xử, kẻ già thì lộ vẻ ghét bỏ xem thường, tóm
lại đều là quay đầu không thèm nhìn.
“Các ngươi muốn chém muốn giết thì làm với tên họ Thư
kia ấy, đừng có mà chuyển đề tài đến chủ nhân nhà ta, chủ nhân ta không có công
phu gì hết.” Phạm Bỉnh nghe thấy có người nhắc đến chủ nhân nhà mình, chẳng
hiểu xông ra từ chỗ nào, vẻ mặt không vui nhìn Đào Kim Kim, đồng thời cũng nói
với những nhân sĩ võ lâm này.
“Ha ha, tiểu ca ca, ngươi nói sai rồi, chủ nhân ngươi
có công phu hay không thì cũng phải là người đàn ông của nàng rồi mới nói.” Đào
Kim Kim cười một cách mờ ám.
Phạm Bỉnh càng khó chịu hơn: “Bậy! Ta đã ở cạnh chủ
nhân đến năm năm, còn cái tên họ Thư kia mới đến đây có một tháng, làm gì có
chuyện hắn biết mà ta không biết? Khốn kiếp, ngươi đang nghi ngờ ta thiếu
chuyên nghiệp sẽ bị chủ nhân vứt bỏ có phải không?! Với cả, ai là tiểu ca ca
của ngươi chứ, dù ta có sinh sớm hơn mười năm đi chăng nữa cũng không thể làm
ca của ngươi được! Hừ, mụ già,