
còn thích giả nai giống y như cái tên họ Thư
kia!”
Tất cả những lời nói bóng gió hay nói thẳng vào mặt,
nếu có ý bảo hắn không hiểu chủ nhân bằng người khác thì đều là những điều chết
tiệt!
Mặt Đào Kim Kim vẫn giữ được nụ cười, càng thêm vẻ
thùy mị thướt tha, giận dỗi oán trách: “Tiểu ca ca thật quá vô tình.”
Mọi người thấy vẻ mặt nàng như vậy, đều nghĩ không ổn
rồi, yêu nữ này còn có một danh hiệu là“Mẫu đơn hoa hạ tử”[7'>, hoa mẫu đơn càng
yếu ớt xinh đẹp, ra tay càng nặng càng ác, vị thiếu niên này xem ra sẽ phải
chịu nhiều khổ sở. Chỉ trong tích tắc, cho dù có nhìn thấy nàng ra tay như thế
nào, thì cũng không kịp nhắc nhở, chỉ thấy Thư Sinh trước vẫn đờ người ngây
ngẩn bỗng nhiên di chuyển như không cố ý, cực kỳ tự nhiên, nhưng cũng đồng thời
chắn giữa hai người.
Thư Sinh quay lưng về phía Đào Kim Kim, nói với Phạm
Bỉnh: “Thủ Hằng, cơm tối đã làm xong chưa? Sao vi sư ngửi thấy có mùi là lạ?”
“A!” Phạm Bình kêu lên một tiếng, xoay người chạy về
phía phòng bếp, “Canh của ta!!!!”
Đôi mắt Thư Sinh thoáng có ý cười, rồi hoàn toàn biến
lạnh, hắn liếc nhìn Đào Kim Kim một cái, không nói gì cả, đi vào nhà, rồi khi
đối mặt với một đám trẻ con vừa hiếu kỳ vừa nôn nóng đang ngó ra ngoài, thì lại
trở nên ôn hòa thân thiết, “Buổi học hôm nay dừng ở đây. Dạo này trong thành
không yên, các con đừng ham chơi, đừng la cà bên ngoài, phải sớm trở về nhà.”
“Vâng, thưa phu tử! Hẹn phu tử mai gặp!” Học sinh đồng
thanh.
Nụ cười trên mặt Đào Kim Kim rốt cuộc cứng ngắc,
“Không thể nào! Ngươi, ngươi sao lại không có việc gì được?”
Thư Sinh không thèm nhìn nàng ta, chỉ lo đuổi bọn học
trò trên mặt viết rõ ràng chữ muốn xem kịch hay ra ngoài.
Lần đầu tiên độc thuật chưa bao giờ thất lại lại không
có hiệu quả đối với hắn, thật tối mặt tối mũi, cũng là lần đầu tiên bị người
khác xem thường không thèm để ý đến như vậy, càng tối tăm mặt mũi hơn, cuối
cùng Đào Kim Kim thẹn quá thành giận, “Này! Ngân Thư Sinh! Ta đang nói chuyện
với ngươi đấy! Ngươi có nghe gì không thế hả? Người Trung Nguyên các ngươi
không phải rất thích nói lễ nghĩa liêm sỉ gì đó sao!”
Thư Sinh tiễn hết học sinh đi rồi, mới quay đầu lại
nhìn nàng. Hắn nho nhã lễ độ dời mắt, sau đó hơi cúi người. Mọi người tại đó
thấy hắn làm như thế đều cực kỳ sợ hãi, chỉ có mỗi đôi mắt xinh đẹp của Đào Kim
Kim là vẫn nhìn theo hắn, chờ hắn nói chuyện.
“Cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cũng chính là tứ duy[8'>
của đất nước…” (Min: bắt đầu mở máy =)) )
Vừa mở miệng, mấy nhân sĩ võ lâm đã từng bị hắn dạy dỗ
một cách sâu sắc ngay lập tức chớp lấy thời cơ lúc hắn ngừng lời, không hẹn mà
cùng chắp tay, nói: “Mọi người cứ trò chuyện, ta đi trước.” Vừa nói, mấy người
này liền phát huy sức lực lớn nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lấy tốc độ
nhanh nhất rời khỏi hiện trường án mạng, khiến cho những chữ cuối cùng tựa như
là từ không trung truyền đến.
Nháy mắt, trong viện chỉ còn lại Thư Sinh và Đào Kim
Kim, cùng với một số nhân tài mới xuất hiện trong võ lâm, còn chưa kịp hiểu gì
mà thôi.
Nhưng gần như ngay sau đó, những thanh niên tài tuấn
này cuối cùng cũng hiểu ra tại sao các tiền bối lại hốt hoảng bỏ chạy, rồi cũng
chạy theo sau đám người kia.
“Xưa kia hiền nhân Quản Tử có nói: Lễ là không được
vượt quá chừng mực tiết độ, nghĩa là không hành động theo lối riêng tư, liêm là
không che đậy điều xấu, sỉ là không làm điều xằng bậy. Từng lời nói hành động
đều cần phải có lễ độ, không được khoe khoang, không buôn gian bán lận trục
lợi, không giấu giếm khuyết điểm, sai lầm, người biết xấu hổ cũng có thể coi là
một dũng sĩ. Người có tứ duy, với nước với dân, đều là một tấm gương sáng để
noi theo. Cho nên nói, tứ duy không được dương lên, thì đất nước sẽ diệt vong…”
Đào Kim Kim cực kỳ đau đầu: “Dừng dừng dừng! Đừng đọc
nữa, ta chỉ muốn biết ——”
Nàng còn chưa nói “Vì sao ngươi không bị trúng độc”
thì bỗng dưng dừng lại, nhìn thấy cái con người vẫn còn đang lải nhải không dứt
kia, khóe miệng hắn bắt đầu chảy ra máu đen, ra là hắn không phải là không
trúng độc, mà là phản ứng của hắn tương đối chậm? Ha ha, nàng đã nói không ai
thoát khỏi độc thuật của nàng được mà!
Đào Kim Kim đắc ý không được bao lâu, thì Thư Sinh lại
lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn trắng, tao nhã lau khóe miệng, rồi nói
với nàng một tiếng “Thất lễ”, sau đó, sau đó hắn lại còn mặt không đổi sắc, vừa
hộc máu vừa tiếp tục giảng giải nghi vấn!
“Mà đối với người có tứ duy, sỉ càng quan trọng. Tại
hạ cho rằng, sỉ là cái gốc của lễ nghĩa liêm. Người bất liêm, vô lễ, bất nghĩa,
đều là do vô sỉ mà ra. Thánh nhân xưa đã nói, người không được vô sỉ…”
Người Trung Nguyên đúng là kì lạ, nhưng người này có
thể nói là kì lạ hơn cả. Mắt Đào Kim Kim bắt đầu đảo mắt trắng dã, sao nàng lại
nghĩ là trước đây cũng từng gặp một người như thế rồi nhỉ? Nhưng lục lọi mọi ký
ức trong đầu nhiều lần vẫn không thể tìm ra được chút manh mối nào, hơn nữa rõ
ràng nàng đều ở trong tộc, ngoại trừ các lái buôn thì đáng ra không thể tiếp
xúc với bất kì người Trung Nguyên nào chứ…
Lúc Phạm