
rt
trắng toát của cậu nhuốm đầy máu. Mặt cô trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm
nghiền, hàng lông mi rũ xuống, hệt như con thú nhỏ bị trọng thương đang thở
thoi thóp.
Đến phòng y tế, bác sĩ và
hộ lý hốt hoảng đặt Diệp Phiên Nhiên lên giường bệnh. Sau khi kiểm tra, phát
hiện không có gì nghiêm trọng, họ dán miếng băng keo cá nhân cầm máu mũi, nói
cô nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.
Hạ Phương Phi thở phào,
quay đầu nhìn mái tóc rối bù của Dương Tịch, bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi ướt
sũng. Nhằm giảm bớt không khí căng thẳng, cô nói đùa: "Cậu ném bóng chính
xác thật đấy, chẳng xiêu chẳng vẹo nhằm đúng vào mũi Phiên Phiên. May mà sống
mũi không bị gãy, chứ không thì cô ấy bị dị dạng rồi..."
"Nếu cô ấy mà bị dị
dạng thì mình sẽ nuôi cô ấy cả đời." Dương Yịch thấp giọng nói, thái độ
nghiêm túc.
"Cậu nghĩ hay thật
đấy, Phiên Phiên sẽ chẳng cần cậu nuôi đâu!" Hạ Phương Phi ngoài miệng nói
cười nhưng trong lòng chua xót.
Đây là chàng trai cô từng
yêu mến. Hệt như bao câu chuyện tình yêu đơn phương thất bại khác, dù rằng gặp
phải sự cự tuyệt của cậu nhưng tình cảm mơ hồ mà cô dành cho cậu vẫn chẳng thế
nào hoàn toàn nhạt phai. Vả lại, cô còn có suy nghĩ ích kỷ xấu xa, đó chính là
thứ mà mình không có được cũng không muốn người khác có được. Vì thế mà, dù
rằng Dương Tịch không thích cô thì cậu cũng chẳng thể đem lòng yêu mến người
con gái khác.
Hiện giờ, cậu chẳng những
thích người con gái khác mà người con gái đó lại chính là bạn thân nhất của cô.
Mỗi lần nhắc đến Dương
Tịch trước mặt Diệp Phiên Nhiên con tim Hạ Phương Phi tan thành trăm mảnh, phức
tạp khó nói thành. Một mặt, cô rất coi thường bản thân mình, mặt khác cô không
thể khống chế lòng đố kỵ của mình với cô bạn thân, nỗi hận chẳng nói nên lời
với Dương Tịch, thậm chí trong cô còn có cảm giác hả hê khi trông thấy Dương
Tịch quấn quýt đau khổ bên Diệp Phiên Nhiên.
Dương Tịch à, ai bảo cậu
không có mắt tinh đời, ai bảo cậu yêu mến người con gái khác? người cậu thích
là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu khốn khổ thế này!
Giữa yêu và hận chỉ cách
nhau gang tấc. Thực tình mà nói, Hạ Phương Phi hiểu rằng cảm giác mà Dương Tịch
dành cho Diệp Phiên Nhiên chính là sự pha trộn giữa tình yêu và lòng thù hận.
Thế nhưng, trong câu chuyện tình yêu này, cô chỉ có thể làm một khán giả đứng
từ xa nhìn gương mặt sáng sủa tuấn tú, vóc dáng cao lớn, cả tính trẻ con, cùng
sự cố chấp và kiên trì trong tình yêu của cậu.
Vì sao khoảnh khắc này,
lòng cô thấp thoáng sự lạc lõng? Dương Tịch bằng xương bằng thịt tuy đang đứn
ngay trước mặt trò chuyện cùng cô nhưng ánh mắt cậu, sự lo lắng nhung nhớ trong
lòng cậu đều dành cho người con gái xanh xao yếu ớt đang nằm trên chiếc giường
kia.
Khi họ chưa hiểu thế nào
là tình yêu chân thành thì đã phải nếm trải đủ kiểu cảm xúc ưu sầu, uất ức,
chua xót, căm phẫn, đau khổ, còn cả sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Ánh mặt trời chiều tà
chiếu qua cánh cửa kính phủ một vầng ánh sáng vàng rực trên khuôn mặt say ngủ
của Diệp Phiên Nhiên. Dương Tịch đứng trước giường, cúi đầu nhìn cô chăm chăm,
vẻ mặt nghiêm túc chau mày.
Trông thấy ánh mắt Dương
Tịch nhìn Diệp Phiên Nhiên, tận đáy lòng Hạ Phương Phi dấy lên nỗi chua xót. Cô
quen cậu đã hơn mười năm, từ khi cậu còn là đứa trẻ ngỗ nghịch, nghịch ngợm
nhưng ánh mắt dịu dàng và vẻ nuối tiếc của cậu lúc này thì cô chưa bao giờ
trông thấy.
Hạ Phương Phi hiểu rằng,
đã đến lúc mình phải rời đi rồi. Cô bước ra khỏi phòng bệnh, khẽ khép hờ cánh
cửa.
Trên thế gian này có một
loại tình cảm, được định sẵn kết cục chính là chỉ có thể xoay người bỏ đi trong
sự rực rỡ tráng lệ. Chí ít, cô là người thông minh biết quay đầu dừng lại.
Dương Tịch không biết
quay đầu cũng chẳng biết buông tay. Cậu là mẫu người con trai, thích thì yêu,
đã yêu một người thì yêu cả đời. Dù cho em cự tuyệt tôi thì tôi cũng vẫn yêu
em.
Ở lứa tuổi mười bảy cộc
cằn liều lĩnh này, Dương Tịch đã làm quá nhiều việc đến cả bản thân cậu cũng
lấy làm khó tin.
Khi Diệp Phiên Nhiên tỉnh
lại thì đã là nửa tiếng đồng hồ sau đó.
Xung quanh rất tĩnh lặng,
cô nằm trên giường nhìn cánh cửa sổ bên tay trái, bóng cây ngô đồng bên ngoài
hắt vào hòa cùng ánh mặt trời lốm đốm loang lổ tựa như những ánh kim vỡ vụn
vương vãi tung tóe.
Chóp mũi đau âm ỉ khiến
cô nhớ lại tình trạng chảy máu mũi thê thảm lúc bị trái bóng nện vào, mà tên
đầu sỏ cầm đầu giờ đây đang lặng lẽ đứng bên giường.
Diệp Phiên Nhiên quay mặt
sang bên phải liền trông thấy cậu, vẻ mặt tiều tụy, áo quần lôi thôi, trên
chiếc áo trắng loang lổ vệt máu. Khuôn mặt buồn rười rượi, đáy mắt chất đầy nỗi
ăn năn, dường như người chịu đau thương chính là cậu.
Trông thấy cô trố mắt
nhìn, cậu chụm đầu sang hỏi nhỏ: "Cậu tỉnh rồi à? Đã đỡ chút nào chưa? Có
còn đau không?"
Nhảm nhí! Cậu thử bị bóng
nện xem, sao mà không đau chứ? Diệp Phiên Nhiên giận dỗi quay mặt lại, nhắm
mắt, không thèm để ý đến cậu.
Dương Tịch hú hồn, vội
vàng chạy ra ngoài, gọi bác sĩ vào: "Cô ơi, cô mau đến đây, kiểm tra lại
lần nữa..."
Bác sĩ tiến lại gầ