Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323733

Bình chọn: 9.00/10/373 lượt.

i trung học, lớp cô tổ chức đi dã ngoại, Tiêu Dương đã ra

tay trổ tài.

"Ai bảo cậu là mình

chưa từng về quê? Nhà máy bố mẹ mình nằm tại ngoại ô, trong trường học dành cho

con em cán bộ công nhân viên cũng tiếp nhận rất nhiều học sinh nông thôn gần đó

học bổ túc, mình còn đến nhà các bạn ấy chơi nữa mà!"

"Thảo nào!"

Tiêu Dương nhìn cô nói: "Mình cảm thấy cậu không giống với các bạn nữ ở

thành thị, cậu có suy nghĩ nội tâm, sâu sắc hơn bọn họ."

Đây là không còn là lần

đầu cô nghe thấy cậu khen ngợi mình. Diệp Phiên Nhiên không đáp trả, chỉ mỉm

cười.

"Thật đấy!"

Tiêu Dương ngỡ rằng cô không tin, nói giọng nhấn mạnh: "Trong số các bạn

nữ lớp hai, cậu tuy không xinh xắn cũng chẳng giỏi giang nhất nhưng người cậu

toá lên hai cá tính mà người khác không có. Một là khéo léo nhanh nhẹn, hai là

tài ba!"

"Vậy Hạ Phương Phi

thì sao, cậu đánh giá cô ấy như thế nào?" Diệp Phiên Nhiên cố tình hỏi

khó.

Mặt Tiêu Dương khẽ ửng

đỏ, im lặng một hồi cậu nói:

"Mình thích vẻ xinh

đẹp, thông minh và phóng khoáng của cậu ấy nhưng mình cũng biết rằng, những cô

gái có hoàn cảnh xuất thân và gia cảnh như cậu ấy, mình với không tới

đâu!"

Nhìn vẻ mặt thất vọng của

Tiêu Dương, Diệp Phiên Nhiên thực sự tiếc nuối, cô nói giọng an ủi khích lệ:

"Thích một người không có gì sai trái cả. Mình không nghĩ việc cậu thích

Hạ Phương Phi là trèo cao đâu. Thực ra, cậu cũng là chàng trai rất ưu tú

mà!"

Quả là người con gái nhân

hậu hiểu chuyện! Tiêu Dương bắt đầu có thiện cảm với Diệp Phiên Nhiên, cậu nói

thêm vài câu: "Cậu biết không, ở cậu còn toát lên một sức hấp dẫn kỳ lạ,

khiến những ai từng gặp cậu, nhất là những bạn nam, đều bỗng dưng muốn tiếp cận

cậu, thổ lộ tâm tình với cậu. Cậu là mẫu người con gái thích hợp làm hồng nhan

tri kỷ nhất đấy!"

Diệp Phiên Nhiên tin rằng

những lời lẽ khen ngợi mà Tiêu Dương dành cho cô đều là lời nói chân thành

không liên quan gì đến tình yêu. Cô cũng đánh giá cao phẩm chất chất phác mạnh

mẽ, chịu thương chịu khó của Tiêu Dương. Điều kiện học tập khó khăn vất vả mà

cậu vẫn thi đỗ vào trường trọng điểm Tam Trung, vả lại thành tích học tập luôn

đứng trong tốp đầu của lớp, điểm này khiến Diệp Phên Nhiên khâm phục cậu nhất.

"Chẳng xá gì

cả!" Tiêu Dương vẫn nói giọng bình thản: "Thi đỗ vào đại học là con

đường duy nhất để mình thoát khỏi cánh cửa nhà nông. Đổi lại là cậu, cậu cũng

sẽ cắm đầu cắm cổ mà học thôi!"

Tri thức thay đổi vận

mệnh. Lần đầu tiên Diệp Phiên Nhiên lĩnh hội được hàm ý sâu xa của câu nói này.

"Chỉ tiếc là, kỳ thi

môn văn có đoạt giải cũng chẳng ích gì. Đoạt giải kỳ thi các môn như toán, lý,

hóa thì s có thể được tuyển thẳng vào đại học!" Tiêu Dương than thở nói.

Diệp Phiên Nhiên chợt

liên tưởng đến cách đây không lâu Dương Tịch đoạt giải nhì cuộc thi

toánOlympia, ngoài cổng trường dán tấm bắng rôn đỏ rực thật to.

"Đoạt giải nhì toán Olympia, được tuyển thẳng vào trường đại học nào?" Cô hỏi.

"Chẳng rõ nữa!"

Tiêu Dương lắc đầu: "Nhưng mà, nghe nói Hạ Phương Phi được bình bầu là cán

sự ưu tú xuất sắc cấp tỉnh, thi đại học sẽ được cộng thêm điểm!"

Lúc nói, tâm trạng cậu

hơi chán nản. Cậu vốn định đăng ký cùng trường đại học với Hạ Phương Phi, thành

tích học tập của hai người ngang nhau không phân được cao thấp. Nếu điểm thi

đại học của Hạ Phương Phi cộng thêm vài điểm thì khoảng cách điểm số giữa hai

người chênh lệch khá nhiều.

Diệp Phiên Nhiên biết rõ

lý tưởng của Hạ Phương Phi, Đại học Bắc Kinh là nguyện vọng một còn Đại học

Nhân dân là nguyện vọng hai. Trong thư Thẩm Vỹ nói nguyện một của cậu là Đại

học Nam Kinh.

Gần đến kỳ thi đại học,

mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu riêng. Những người khác đều ngày càng tiến

gần đích của mình, duy chỉ có cô, mục tiêu vẫn đang nằm xa ngoài tầm ngắm.

Tiêu Dương nói nếu Diệp

Phiên Nhiên sinh ra ở vùng nông thôn thì cô sẽ phấn đấu cật lực, khổ luyện học

hành. Diệp Phiên Nhiên cảm thấy hiện tại cô đã nỗ lực lắm rồi, vậy mà với năng

lực và nền tảng của mình, dù cô cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thi đỗ vào

trường đại học chính quy bình thường, cách biệt rất xa với Đại học Nam Kinh

danh tiếng.

Diệp Phiên Nhiên trả lời

thư Thẩm Vỹ nói rằng cô sẽ cố gắng hết sức thi đỗ vào Đại học Nam Kinh, giọng

điệu cô không còn vững vàng chắc chắn như trước nữa. Nguyên nhân chính là những

căng thẳng trong học tập cùng áp lực thi đại học khiến cô không kham nổi, cô

cảm thấy mệt mỏi phiền muộn. Mặt khác, bất luận là cô hay Thẩm Vỹ thì sự kiên

trì cùng lòng nhiệt thành ban đầu dần dần cũng bị đẩy lui, cảm thấy tương lai

mờ mịt đến nỗi không biết rằng bọn họ kiên trì đến vậy liệu có ý nghĩa gì

chăng?

Ngày thi đại học ngày

càng đến gần kề, bố mẹ Diệp Phiên Nhiên bắt đầu nghiêm túc cùng cô thảo luận về

hướng đi sau này.

"Ý của bố mẹ là,

trường đại học tại tỉnh cũng rất tốt, như Đại học N chẳng hạn, cũng là trường

trọng điểm, gần nhà tốt biết bao. Cớ sao phải vất vả lăn lộn đến Nam Kinh chứ?

Nơi đó là thành phố lớn, lạ nước lạ cái. Từ nhỏ con đã quen được chiều chuộng,

lại chưa từng xa nhà, làm sao có