
iệp Đại
học Bắc Kinh chuyển tiếp lên thạc sĩ, Hạ Phương Phi xuýt xoa nói: "Phiên
Phiên, tớ phát hiện ra cậu thực sự là người phụ nữ thông minh!"
"Không, mình không
thông minh, chỉ là tương đối sáng dạ thôi!"
Mười tám tuổi hay là
những năm tháng trung học thì cô đã nhìn rõ sự đời, cự tuyệt mọi sự cám dỗ,
không cho phép mình bước chân vào ngã rẽ giữa cuộc đời.
Thế nhưng, sự lý trí cùng
vẻ bình tĩnh vượt trước tuổi tác này đến phút cuối cùng đứng trước chuyện tình
cảm, cô vẫn là kẻ thất bại ê chề, chẳng chịu nổi cú đả kích
Chỉ vì người đó là Dương
Tịch.
Những tháng ngày cuối của
năm ba trung học phổ thông, các bạn trong lớp bắt đầu viết lưu bút.
Không giống với trung học
cơ sở mọi người chỉ viết những dòng lưu bút ngây ngô non nớt vào quyển vở, các
sĩ tử trung học phổ thông đều trân trọng sự kiện này nên đã mua hẳn cuốn sổ lưu
bút xinh xăn dày cộm. Những trang giấy bên trong đều là hàng loạt hình vẽ, có
cả chỗ để dán hình, còn có cả nơi điền thông tin cá nhân người viết lưu bút như
ngày tháng năm sinh, địa chỉ, số điện thoại, nhóm máu, sở thích, màu sắc yêu
thích...
Diệp Phiên Nhiên không
ngoại lệ cũng mua một cuốn. Trên lớp những bạn học bình thường đều trao nhau
lưu bút. Phần lớn mọi người đều viết những lời lẽ chung chung giản dị đầy khắc
cả cuốn lưu bút như là "Chúc cho con đường công danh như gấm trải hoa,
tương lai phía trước rộng mở" hay là "Chúc cậu càng thêm xinh xăn,
thi đỗ trường đại học mong muốn". Thân thiết như Hạ Phương Phi, Tạ Dật, Tô
Tiệp, Triệu Hiểu Tình, mỗi người đều viết một đoạn dài, đại ý là "Bạn thân
à, tốt nghiệp rồi không được quên tớ đó nha". Sau cùng còn bồi thêm một câu
tiếng Anh thời thượng mà hầu như ai ai cũng biết: "I love you
forever".
Vốn dĩ cuốn lưu bút mới
tinh được chuyển một vòng trong lớp, phần lớn đều đã trở nên nhăn nheo dúm dó.
Diệp Phiên Nhiên đọc những dòng lưu bút của mọi người, phát hiện tuy rằng các
bạn học đều nói những lời chia ly từ biệt nhưng chẳng có mấy ai thực sự sầu não
phiền muộn. Bởi lẽ bọn họ vẫn cùng chung đường, dù sao vẫn còn hy
Tâm tình Diệp Phiên Nhiên
hoàn toàn khác. Tuy cô ghét cuộc sống trung học, tuy cô không có nhiều cảm tình
với trường trung học Tam Trung nhưng đối mặt với sự chia ly cách biệt trước mắt
thì trong lòng cô vẫn lờ mờ xuất hiện nỗi phiền muộn chán chường, chẳng thể nào
rõ được.
Hôm chụp ảnh tốt nghiệp,
bạn bè nói cười đùa giỡn trước sân trường, nghĩ ra đủ kiểu tạo dáng chụp ảnh, có
người miệng nói "Konica", có kẻ lại nói "Điền thất", đến cả
thầy hiệu trưởng và các giáo viên nghiêm khắc cũng khó mà nhịn được cười. Duy
chỉ có Diệp Phiên Nhiên chẳng hề mỉm cười, cô không sao cười nổi.
Đời người là một chuyến
đi không có đường về, những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi đẹp đẽ ra đi chẳng bao
giờ quay lại, mãi cố định trong bức ảnh mỏng manh.
Sau ngần ấy năm, khi
quyển sổ lưu bít đã chuyển màu ố vàng, cô tìm thấy hình ảnh của mình trên bức
ảnh tốt nghiệp với gương mặt xanh xao u buồn, ẩn trong đám đông, nhưng đuôi
chân mày đáy mắt phơi phới nét thanh xuân, trong sáng vô tư, mang chút cảm giác
ngâm bài thơ tâm sự nỗi ưu sầu.
Đó chính là tuổi trẻ, mãi
mãi tỏa sáng rực rỡ, dù rằng đó là nỗi đau buồn thì cũng diễn ra trong sự rực
rỡ tráng lệ.
Nỗi u buồn của Diệp Phiên
Nhiên chẳng thể nói không liên quan gì đến Dương Tịch. Cô biết rằng, từ sau khi
kỳ thi đại học, cô và cậu sẽ bôn ba khắp nơi, bắt đầu một cuộc hành trình mới
mẻ, trở thành những người xa lạ thân thiết nhất.
Trong trường đại học, cậu
sẽ gặp người con gái khác tốt hơn cô, khởi đầu cho một tình yêu chân thực. Cậu
cũng sẽ viết bức thư tình dài sáu trang cho cô ấy chứ? Cậu cũng sẽ thốt lên
những lời lẽ xuất phát từ tận đáy lòng mình đầy thương tâm và tuyệt vọng ư?
"Tôi vì em mà đau khổ, khó chịu thế này, sao em vẫn chẳng thèm đếm xỉa gì
đến tôi, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng cô không thích
cậu, chẳng cách gì đón nhận tình cảm của cậu nhưng cậu vẫn là người khó quên
nhất trong những năm tháng tuổi xuân của cô.
Một tháng trước kỳ thi
đại học.
Tối đến, mà đêm đen dày
đặc trùm khắp trường, chỉ có dãy phòng học trung học năm ba vẫn sáng đèn. Học
sinh lớp luyện thi tốt nghiệp học hành vất vả thâu đêm suốt sáng dưới ngọn đèn
sáng rực.
Đồng hồ vừa điểm chín giờ,
mọi người như được phóng thích, lần lượt ùa ra khỏi phòng học. Diệp Phiên Nhiên
bị một bài toán khó giữ lại. Dưới sự đốc thúc năm lần bảy lượt của Tạ Dật, cô
mới từ từ thu dọn cặp sách rồi cùng bước ra khỏi dãy phòng học.
Bố cô tuần này đi công
tác, Diệp Phiên Nhiên đành tự đạp xe về. Cô sợ sệt nên kéo Tạ Dật cùng về chung
với mình.
Đêm mùa hạ, ánh trăng
sáng vằng vặc, gió khẽ thổi se se lạnh. Hơn chín giờ tối, xe cộ trên phố dần
thưa thớt, người đi bộ càng vắng hơn. Ánh đèn đường trắng như tuyết hắt trên
phiến lá hai hàng cây long não trên phố, chiếu ra những tia sáng màu ngọc bích.
Diệp Phiên Nhiên vừa đạp
xe vừa suy nghĩ về đềtoán, tâm hồn treo ngược cành cây. Tạ Dật chạy xe bên cạnh
bất chợt sốt ruột gọi cô một tiếng.
"G