
ì thế?" Cô
quay đầu lại hỏi.
"Đằng sau hình như
có người. Từ lúc ra khỏi trường hắn ta đi theo bọn mình suốt đoạn đường!"
Diệp Phiên Nhiên vội vàng
nhìn đằng sau, nhưng ngoài bóng cây đung đưa dưới ánh trăng cô chẳng trông thấy
gì nữa: "Thần kinh! Đừng có hù mình!"
"Lẽ nào mình hoa mắt
ư?" Tạ Dật thì thầm, đạp xe nhanh như bay: "Con đường này mờ ám quá,
bọn mình mau chạy đi!
Mấy ngày liên tiếp sau đó
đều hệt như vậy. Tạ Dật luôn cảm thấy có người theo dõi. Diệp Phiên Nhiên cứ
ngỡ thần kinh cô bạn quá nhạy cảm, mãi đến tối hôm đó, Diệp Phiên Nhiên về đến
nhà, cô nấp sau bức rèm cửa phòng, thấp thoáng trông thấy bóng dáng người dưới
tầng. Cô vừa nhìn đã nhận ra, đó là Dương Tịch.
Hóa ra mấy ngày nay cậu
luôn theo sát cô về nhà, đứng dưới tầng mãi tận khi đèn phòng ngủ cô tắt thì
mới xoay người rời đi.
Diệp Phiên Nhiên không
muốn sự việc cứ tiếp tục thế này nữa, cô muốn tìm cậu nói thẳng thắn một lần.
Thế là, sau giờ tự học
tối đó, Dương Tịch đến bãi gửi xe lấy xe thì bắt gặp Diệp Phiên Nhiên đứng đợi
ở đó.
Tuy rằng hai người không
học cùng một lớp nhưng bãi giữ xe được phân định theo khóa. Gửi cùng một bãi,
thời gian giờtự học cũng hệt như nhau nhưng hai người học chưa từng chạm mặt
nhau tại bãi giữ xe. Thực sự, lần nào Dương Tịch cũng cố ý lề mề chậm chạp,
xuyên qua cửa sổ lớp học trông thấy Diệp Phiên Nhiên bước ra cậu mới theo sau
cô đến bãi giữ xe.
Cô nói không muốn nhìn
thấy cậu, vậy thì để cậu đi theo cô, từ xa được trông thấy bóng dáng cô, kết
thúc nỗi nhớ nhung trong một ngày của cậu.
Diệp Phiên Nhiên bước ra
từ bóng tối, hết sức bình thản nói: "Dương Tịch, tụi mình nói chuyện được
không?"
Dương Tịch nhất thời
không biết nên đáp trả thế nào. Đứng trước mặt cô, rất khó khăn để cậu quay về
dáng vẻ chàng nam sinh bảnh bao dửng dưng hờ hững, huống hồ bọn họ đã lâu rồi
không trò chuyện với nhau.
Hai người đi đến sân tập.
Nửa năm nay, cô từng biết bao lần đứng bên cửa sổ lớp học ngắm nhìn các nam
sinh vương vãi tuổi xuân cùng những giọt mồ hôi hòng xua đi thời gian vô vị rỗi
rãi. Nhưng trong số các nam sinh chơi bóng rổ đó, cô chẳng thể nào tìm thấy
bóng dáng cậu.
M buổi tối yên tĩnh cùng
ánh trăng bàng bạc như nước, hắt những tia sáng trắng như tuyết lên sân trường
trông như một vừng tuyết trắng xóa.
Khuôn mặt đầy góc cạnh
của Dương Tịch như được tôn thêm dưới ánh trăng sáng, mang một sức quyến rũ lôi
cuốn khó diễn tả bằng lời. Gương mặt gần như trong suốt, trông thật hấp dẫn mà
cũng đầy vẻ kỳ lạ.
"Vì sao cậu theo dõi
tôi?" Cô ngẩng đầu đón lấy ánh trăng hỏi cậu.
Cậu không đáp trả, đôi
môi mím chặt, đôi mắt đen tuyền như mực nhìn cô đăm đăm.
Nhịp đập con tim cô bất
giác gia tăng, cô quên khuấy đi những gì cần phải nói tiếp theo.
Diệp Phiên Nhiên mặc
chiếc váy màu trắng, dưới ánh trăng sáng, làn da cô trắng trèo như bông hoa
nhài, đôi mắt long kanh trong suốt, mái tóc suôn dài đen nhánh tựa dòng thác.
Khoảnh khắc này cô đứng sát cạnh cậu, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi
hương dầu gội trên mái tóc cô. Chẳng còn bao lâu nữa cậu và cô sẽ cách xa nhau
tận chân trời góc bể, có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng thể nào gặp lại nhau nữa
rồi.
Dương Tịch ngỡ rằng cô
sắp sửa bỏ đi, con tim cậu bỗng chốc buồn bã. Cậu không nỡ để cô ra đi, không
đành lòng thiếu vắng cô trong cuộc sống của mình.
Cậu yêu mến cô đến mức
chẳng thể làm chủ được mình, sâu sắc đến khó hiểu, yêu đến mức cậu chẳng biết
mình phải làm gì, mến cô đến nỗi không nhìn thấy nỗi đau thương, chỉ muốn ngây
ngô vụng về giữ cô bên mình, ngày ngày đều được trông thấy cô.
"Diệp Phiên Nhiên,
cậu muốn thì vào Đại học Nam Kinh đúng không? Ba tháng sau, bọn mình hẹn gặp
nhau tại Nam Kinh!"
Không gian bốn bề trống
trải khiến âm lượng giọng nói Dương Tịch gia tăng gấp bội. Diệp Phiên Nhiên
hoàn toàn mù mịt, ánh mắt đờ đẫn, hồi sau mới phản ứng lại: "Chẳng phải
tôi nghe nói cậu được tuyển thẳng vào Đại học Khoa học Kỹ thuật
"Tin tức của cậu có
phần lạc hậu thật!" Nghe Diệp Phiên Nhiên nói vậy, cậu biết rằng cô cũng
có phần để mắt đến mình, chứ không thì cô sẽ chẳng nghe ngóng xem cậu đăng ký
trường đại học nào. "Tôi đã từ bỏ suất tuyển thẳng đó để cùng tham gia thi
đại học với cậu!"
"Cậu điên rồi!"
Diệp Phiên Nhiên buột miệng nói. Không phải thi đại học, được tuyển thẳng là cơ
hội mà biết bao người nằm mơ cũng chẳng có được, còn cậu ta lại dễ dàng từ bỏ
nó!
Dương Tịch khẽ nhếch mép,
để lộ nụ cười kiêu ngạo, giọng nói đầy vẻ tự tin: "Đề thi thử lần này, tôi
được điểm cao nhất ban tự nhiên toàn trường, xếp thứ mười cấp thành phố. Dựa
vào thành tích của tôi, dù là có phải thi đại học vẫn có thể đậu vào trường đại
học danh tiếng. Đại học Khoa học Kỹ thuật gì đó, chưa chắc tôi đã ngó ngàng
đến!"
Chàng nam sinh này mới
chính là Dương Tịch trong ấn tượng của cô, kiêu ngạo, bướng bỉnh và đầy hiếu
thắng.
Thế nhưng, số phận lại
đang đùa giỡn với cậu, bởi vì, cô đã từ bỏ thi vào Đại học Nam Kinh. Trải qua
mấy lần thi thử gần đây, Diệp Phiên Nhiên ít nhiều hiểu được thực lực của