
thời không thể kinh động đến công an được
Vệ sĩ nói:
- Cậu chủ yên tâm, tôi biết nên làm gì
Triệu phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn con:
- Giờ phải làm sao đây?
Triệu Hi Thành nắm tay mẹ:
- Trước tiên cứ chờ bọn chúng gọi điện thoại đã, bọn chúng không
thể nào vô duyên vô vớ bắt Thiệu Lâm đi được, bọn chúng nhất định sẽ gọi điện thoại.
Triệu Quốc Xương gọi Triệu Hi Thành đến:
- Chúng ta cũng không thể hoàn toàn bị vây ở thế bị động được, giờ
phải phái người điều tra. Những người dám lên âm mưu này nhất định không phải là tổ chức mình thường được, nhất định sẽ có dấu vết
Triệu Hi Thành gật đầu:
- Con cũng nghĩ vậy, con sẽ phái người điều tra, tranh thủ cứu Thiệu Lâm càng sớm càng tốt
Mắt Triệu Quốc Xương lóe ra tia sang sắc lạnh:
- Dám dở trò với Triệu gia ta, đúng là chán sống.
Chu Thiến lặng lẽ tỉnh lại, phát hiện
mình đang nằm trong một nhà máy bỏ hoang, hai tay hai chân đều bị người
trói chặt. Chu Thiến giật giật, dây thừng thực sự rất chặt, cô giãy vài
lần mà đã thở hồng hộc nên cũng đành thôi. Cô kiểm tra lại người mình,
may mà ngoài đầu hơi choáng thì cũng không có gì bất ổn, còn có thể cảm
nhận được thai đạp, con hẳn là không sao. Chu Thiến thở phào nhẹ nhõm
Chu Thiến nhìn quanh, nơi này diện tích
rất lớn, khắp nơi đều là rỉ sắt tro bụi, dầu mỡ đầy đất, góc nhà mạng
nhện giăng đầy, xem ra đã lâu không có người đến. Mà đám người áo đen
kia chẳng biết là đã đi đâu nhưng có thể nghe được loáng thoáng tiếng đi lại bên ngoài, hẳn là đang canh giữ ở bên ngoài
Chu Thiến giờ đã hiểu, mình bị bắt cóc.
Trước kia xem TV thường thấy cảnh người nhà giàu bị bắt cóc tống tiền
chỉ là không ngờ tình huống cẩu huyết này lại có ngày xảy ra với mình
Người bị trói thường có hai kết cục, một
là bọn cướp nhận được tiền rồi được thả đi, một loại khác thì là con tin bị giết. Nghĩ vậy, lòng Chu Thiến run lên, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm
lưng áo. Có lẽ là cảm nhận được sự sợ hãi của mẹ mà thai nhi trong bụng
cũng đạp đạp vài cái
Chu Thiến hít thật sâu, tự an ủi mình:
đừng sợ đừng sợ, Hi Thành nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, Hi
Thành nhất định sẽ đến cứu hai mẹ con, bọn họ sẽ bình an trở về. Cô nói
đi nói lại câu đó vài lần như đang an ủi mình và an ủi con. Dần dần, cảm xúc của cô cũng bình ổn trở lại, thai nhi trong bụng cũng trở nên yên
tĩnh lại
Nhưng lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên như đâm vào màng tai cô khiến cô lại kinh hoảng
- Thiệu Lâm, tôi thực sự bội phục cô, đối mặt với tình huống này mà vẫn có thể bình tĩnh được như vậy,
không làm ầm không gây rối
Giọng nói quen thuộc này khiến Chu Thiến
vội ngẩng phắt lên mà nhìn thẳng về nơi phát ra tiếng. Lòng cô dâng lên
cảm giấc không lành
Vừa dứt lời, Văn Phương bước ra khỏi
chiếc máy hỏng, cô ta mặc bộ quần áo đỏ như máu càng khiến sắc mặt tái
nhợt. Cô ta cười cười nhìn Chu Thiến rồi lại quét mắt về phía bụng Chu
Thiến, vừa nhìn đến bụng cô thì vẻ mặt lại trở nên cực kì phẫn hận.
Tim Chu Thiến thắt lại, cô gắt gao nhìn Văn Phương, trầm giọng nói:
- Văn Phương, thì ra là cô
Nếu là bọn cướp bình thường thì có lẽ cô còn có hi vọng sống nhưng lại là Văn Phương…
Chu Thiến nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương mà tim như chìm xuống đáy vực.
Văn Phương cười dài lanh lảnh như tiếng
quỷ kêu khiến người ta dựng đứng lông tóc. Cô ta đi đến bên Chu Thiến,
từ cao nhìn xuống cô, cô ả nhếch môi cười, khóe môi co rúm lại khiến
khuôn mặt cô ta càng trở nên đáng sợ.
- Thiệu Lâm, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nằm trong tay tôi đúng không. Còn nhớ trước kia cô đối xử
với tôi thế nào không
Vừa dứt lời, Văn Phương đã vung tay tát Chu Thiến.
Mặt Chu Thiến bị cô ta tát mà lệch qua một bên, gò mà trắng nõn nhất thời ửng đỏ
Văn Phương ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt cô nói:
- Ai ôi, nhìn khuôn mặt đáng yêu
chưa này, vừa khẽ chạm vào đã đỏ rồi. Triệu gia chăm cô như chăm bảo
bối, chăm cô cả người cao quý, giờ lại còn mang thai…
Nói xong vuốt bụng Chu Thiến, ánh mắt lóe ra tia oán hận.
Chu Thiến không khỏi run lên, quát:
- Đừng chạm vào tôi!
Nói xong lùi về phía sau, tựa vào cạnh tường
Văn Phương đắc ý cười:
- Thiệu Lâm, cô sợ à? Vì sao không van xin tôi? Có khi cô van xin tôi thì tôi sẽ thả cô đấy
Nói xong lại cười rộ lên như kẻ tâm thần
Chu Thiến rất muốn chửi ầm lên nhưng cô
biết lúc này Văn Phương đang trong cơn điên, nếu chọc giận cô ta chỉ sợ
mình và con sẽ bất lợi. Cho nên cô vội lấy lại tinh thần, không tỏ vẻ sợ hãi trước mặt cô ta, chỉ cắn môi lạnh lùng nhìn cô ả mà không nói gì
Văn Phương cười một hồi, thấy mình khiêu
khích nhưng không được đáp lại, cũng không thấy Thiệu Lâm sợ hãi van xin như dự định thì cảm thấy vô vị
Nhưng cô ta hao hết tâm tư bắt Thiệu Lâm đến thì sao chịu bỏ qua dễ dàng thế được
- Thiệu Lâm, cô hạnh phúc thật
đấy. Tôi xem TV thấy cô và Triệu Hi Thành tay nắm tay như hoàng tử, công chúa trong truyện cổ tích. Giờ cô lại có thai, cuộc sống hạnh phúc,
hoàn mỹ quá nhỉ?
Nhắc tới đứa trẻ, giọng Văn Phương lại trở nên sắc nhọn.
- Nhưng vốn dĩ những thứ này đều
là của tôi. Hi T