XtGem Forum catalog
Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328923

Bình chọn: 7.00/10/892 lượt.

a

Phong ca cười đắc ý:

- Có một là có hai, chỉ cần lần

này bọn họ đồng ý thì chẳng khác nào đã lên thuyền của chúng ta, về sau

chúng ta chuyển hàng có Triệu gia làm hậu thuẫn, chuyển ra nước ngoài

cũng được

Nói xong nhìn Văn Phương bằng ánh mắt tán thưởng:

- Lần này đều là công của Văn Phương, về sau mọi người buôn bán có lời sẽ không quên phần của cô em

Văn Phương bên ngoài cười ngọt ngào:

- Cảm ơn Phong ca

Nhưng trong lòng lại cười lạnh, mày đừng

mơ! Loại người như Triệu Hi Thành sao có thể vì một người đàn bà mà hi

sinh bản thân mình, cho dù là con thì loại người như anh ta còn sợ thiếu người sinh con cho sao? Để ý mới là lạ! Chẳng qua tao lợi dụng mày để

xử lý Thiệu Lâm thôi, chờ Triệu gia từ chối rồi mày chắc chả giữ người

làm gì nữa đâu. Đến lúc đó tao sẽ từ từ xử lý nó để giải hận

Phong ca hoàn toàn không biết tính toán

này của cô ta, hắn ta và đám đàn em thương lượng một hồi, sau đó nghi

hoặc nhìn về phía nhà xưởng nói:

- Người phụ nữ kia hay thật, tỉnh lại lâu như vậy mà không gây lộn gì, giảm bớt việc cho chúng ta rồi!

Xem ra phụ nữ nhà giàu vẫn có sự khác biệt một chút

Ban đầu bọn chúngđã tính nếu con tin gây rối thì sẽ bịt miệng cô lại, hoặc không thì đánh thuốc mê, giờ thấy hẳn là không cần

- Ăn cơm trước đi, Văn Phương, cô ăn xong đưa đồ ăn cho người đàn bà kia, cô ta mang thai, chúng ta còn

phải dựa vào cô ta để thương lượng điều kiện với Triệu gia, đừng để cô

ta xảy ra chuyện gì!

Văn Phương không cam lòng nói:

- Biết rồi!

Biệt thự Triệu gia vô cùng bi thảm

Những người bị thương nặng đều đã đưa đến bệnh viện, những người bị thương nhẹ thì ở nhà cho bác sĩ xử lý

Triệu Hi Tuấn nhận được tin cũng vội vã quay về, lòng lo lắng chẳng kém một ai

Mọi người đều ngồi trong đại sảnh, mắt

chăm chú nhìn chiếc điện thoại. Triệu Hi Thành ngồi ở ngay bên cạnh,

điện thoại vừa kêu là anh sẽ nghe máy

Reng reng reng!

Tiếng điện thoại vang lên thanh thúy

trong căn phòng rộng yên ắng như kích thích thần kinh mọi người! Triệu

Hi Thành vội nghe máy:

- Alo!

Vẻ mặt anh đầy lạnh lùng nhưng cũng đầy sự chờ mong, mọi người đều lo lắng mà nhìn anh

Nhưng một lát sau, sắc mặt anh dần trầm lại:

- Ngại quá, cô ấy không ở đây, tôi sẽ nhắn lại

Anh thất vọng cúp máy nói với mọi người:

- Là bạn của Thiệu Lâm…

Triệu phu nhân cuối cùng không chịu nổi, lo lắng nói:

- Cũng sắp đến đêm rồi, sao bọn

họ còn chưa gọi điện đến đòi tiền chuộc? Thiệu Lâm trong tay bọn họ

không biết thế nào nữa, những người này còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không

muốn tiền sao?

Nói tới đây, Triệu phu nhân lại rơi nước

mắt. Khó khăn lắm mới có cảnh ga đình quây quần vui vẻ, Thiệu Lâm cũng

sắp sinh cháu nhưng sao giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Vì sao nhà

mình lại gặp nhiều gian nan như vậy?

Triệu lão gia ngồi bên cạnh bà, vỗ vỗ vai vợ, thở dài an ủi:

- Những người này không đơn giản, bọn họ đang chơi đòn tâm lý với chúng ta, làm cho chúng ta sốt ruột như vậy mới dễ đáp ứng yêu cầu của bọn họ

Triệu Hi Tuấn nói:

- Vì sao chúng ta không báo cảnh sát? Có lẽ cảnh sát sẽ có cách chưa biết chừng?

Triệu Hi Thành nói dứt khoát:

- Không được! Không được báo cảnh sát! Chúng ta không thể làm chuyện mạo hiểm, vạn nhất bị bọn họ phát

hiện, Thiệu Lâm sẽ gặp nguy hiểm

Triệu Quốc Xương cũng nói:

- Đúng thế, chỉ cần mẹ con Thiệu Lâm bình an thì bao nhiêu tiền cũng chẳng là gì

- Chỉ cần bọn họ mở miệng, chúng

ta lập tức sẽ trả tiền, người trong tay bọn họ chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn khác sao? Làm sao phải rắc rối như vậy, giờ thời tiết lạnh thế

này, chẳng biết buổi tối bọn họ có chăm sóc Thiệu Lâm cẩn thận không,

bụng Thiệu Lâm lớn như vậy, hành động không tiện…

Triệu phu nhân vừa khóc vừa nói như phát tiết sự lo lắng trong lòng

- Được rồi!

Triệu lão gia không nhịn được quát:

- Mọi người đã lo lắng lắm rồi, bà còn muốn mọi người lo lắng hoảng sợ hơn sao?

Những lời của Triệu phu nhân nhưng cắm

thêm đinh vào lòng Triệu Hi Thành, anh đã vô cùng lo lắng sợ hãi, những

cảm xúc này dày vò anh nhưng anh phải cố gắng giữ bản thân không rối

loạn. Anh phải bình tĩnh để ứng đối với mọi tình huống nhưng đầu óc lại

vô cùng lộn xộn như có hàng vạn con ngựa nhảy chồm, lại như bị búa tạ

đánh vào, đau đớn không thể chịu nổi

Anh đứng lên, anh cảm thấy không thể cứ

chờ đợi như vậy, sự đau khổ này sớm muộn cũng khiến anh phát điên. Anh

đi ra ngoài đến sân trước, gió lạnh từng đợt thổi lên người anh khiến

anh thoáng run lên nhưng cảm giác này lại khiến sự lo lắng trong anh dịu lại một chút. Anh nhìn góc vườn yên tĩnh, từng ngọn cỏ nhành hoa, từng

gốc cây hòn đá ở đây đều rất quen thuộc. Tại nơi này, Thiệu Lâm từng nắm tay anh tươi cười xinh hơn ánh trắng, cô thì thầm vào tai anh, dịu dàng dựa đầu vào vòm ngực anh. Ở nơi đây, anh từng nắm tay cô tản bộ, nghe

cô kể hôm nay bé cưng đạp bụng bao nhiêu lần, nghe cô kể đã làm gì. Sự

yên tĩnh, ấm áp đó là những tháng ngày vui vẻ nhất đời anh. Ở đây, cô

từng cười nói với anh, cả đời sẽ không rời xa…

Giờ anh đang ở đây nhưng Thiệu Lâm, em đang nơi đâu…

Anh lấy di động gọ