
i cho Lý Thêm, sau khi
gặp chuyện không may, anh đã dặn Lý Thêm giúp mình điều tra chuyện này
nhưng mãi đến giờ Lý Thêm vẫn chưa báo lại tin gì cho anh. Anh thực sự
không chờ được nữa
Điện thoại được kết nối
- Lý Thêm có tin gì chưa?
Đầu bên kia, giọng Lý Thêm rất nghiêm túc:
- Sếp Triệu, thời gian thực sự
quá gấp, đối phương làm việc cẩn thận hoàn toàn không điều tra được. Tôi cảm thấy đối phương làm chuyện này kín kẽ như vậy chỉ sợ không phải tổ
chức bình thường, thế lực của bọn họ chỉ sợ là còn lớn hơn tưởng tượng
của chúng ta nhiều.
Nghe Lý Thêm nói đến giờ còn chưa có tin tức thì Triệu Hi Thành mất kiên nhẫn gào to vào điện thoại:
- Tôi mặc kệ bọn họ thế lực cỡ
nào, anh phải hết sức điều tra ra cho tôi. Điều động mọi mối quan hệ của anh đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nhất định phải mau chóng điều tra cho tôi
- Vâng vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức
Triệu Hi Thành cúp máy, lòng lo âu vô cùng, lại dùng sức đánh vào gốc cây bên cạnh.
Bàn tay anh chảy máu…
- Anh làm gì vậy!
Triệu Hi Tuấn đi đến bên Hi Thành, anh ở trong phòng khách nghe tiếng anh cả hét lớn thì vội ra xem, vừa vặn nhìn thấy cảnh này
Triệu Hi Tuấn nhìn bàn tay đầy máu của anh mà hoảng sợ:
- Mau gọi bác sĩ đến băng bó đi anh!
Triệu Hi Thành vẫy vẫy tay, suy sụp nói:
- Anh không sao, so với những gì Thiệu Lâm phải chịu đựng thì vết thương này có là gì?
Dưới ánh trăng ảm đạm, sắc mặt anh trắng bệch, lông mày nhíu chặt
Triệu Hi Tuấn vỗ vỗ vai anh mình:
- Chị dâu sẽ không sao đâu! Bọn họ muốn tống tiền, trước khi nhận được tiền sẽ không làm hại chị ấy đâu
Triệu Hi Thành ngẩng đầu, ánh mắt đầy sợ hãi:
- Nhưng sau khi nhận được tiền
thì sao? Rất nhiều trường hợp bọn cướp lấy tiền giết con tin! Nếu không
nhanh chóng tìm được Thiệu Lâm thì sao anh yên tâm được?
Anh nắm chặt tay Hi Tuấn:
- Hi Tuấn, anh không dám nghĩ, nếu Thiệu Lâm có chuyện gì? Nếu cô ấy có chuyện gì…
Giọng anh nghẹn ngào, cuối cùng không nói nên lời, suy nghĩ này khiến anh đau lòng không thể thở nổi.
- Không đâu, không đâu… chị dâu là người phụ nữ tốt… sẽ không sao…
Triệu Hi Tuấn khẽ nói như đang an ủi anh
mình, cũng như đang tự an ủi chính mình. Anh nhớ tới lúc cô tạo hình cho mình trong căn nhà trọ chật hẹp, chiếc gương sáng ngời chiếu rõ khuôn
mặt dịu dàng, miệng cười như hoa của cô đang lặng lẽ nhìn mình… Mắt
Triệu Hi Tuấn nóng lên, vội quay đi.
Chị dâu, bao nhiêu người lo lắng cho chị như vậy, xin chị, xin chị hãy bình an trở về.
Giờ Chu Thiến đang lui vào một góc, bên
cạnh là bát cơm, vừa rồi là Văn Phương mang cơm vào, thấy cô đã cởi dây
trói thì cười lạnh nói:
- Giỏi lắm, nhưng cho dù cô có
cởi được dây trói thì cũng trốn không thoái, nghĩ cũng không cần nghĩ
đâu, nơi này như thùng sắt thôi
Chu Thiến mặc kệ cô ta, chỉ nhận lấy bát cơm trong tay cô ta, nhìn nhìn cảm thấy thức ăn không tệ thì cầm đũa ăn
- Cô còn có tâm tình mà ăn?
Văn Phương kinh ngạc, đổi lại là mình thì sớm đã khóc không còn sức lực, cô ta dựa vào cái gì mà bình tĩnh thong dong như vậy?
Chu Thiến mặc kệ cô ta, nghĩ thầm: đương
nhiên phải ăn, không ăn thì con yêu sẽ đói, hơn nữa ngày mai thế nào còn chưa thể chắc chắn, nếu Hi Thành tới cứu mình thì cũng phải cần có sức
mà chạy nữa
Văn Phương thấy cô mặc kệ mình thì hừ
lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Cô cứ cao ngạo đi, sẽ có lúc cô phải đau đớn,
sợ hãi. Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút ít
Ban đêm dần buông xuống, độ ấm cũng dần
giảm, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào từng đợt khiến Chu Thiến lạnh run.
Cô ôm chặt người nhưng vẫn run lên cầm cập. Không được, cứ thế này nhất
định sẽ bị cảm lạnh
Cô bước tới cửa lớn, buổi tối bọn họ mở một lớp cửa ra nhưng vẫn có người bảo vệ
Cô gõ gõ cửa nói:
- Này, mang chăn đến cho tôi, tôi rất lạnh
Kẻ giữ cửa mất kiên nhẫn nói:
- Ngoan ngoãn ở yên trong đó cho tao, đừng lắm lời
- Nhưng tôi là phụ nữ có thai! Bị cảm lạnh rất nguy hiểm! Cho tôi chăn! Cho tôi chăn!
Chu Thiến lại ra sức đập cửa. Cô đã biết
bọn họ muốn tìm Triệu gia cùng hợp tác, một khi đã vậy thì chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dám làm gì cô. Như vậy cô đương nhiên
phải tranh thủ phúc lợi cho mình, ít nhất phải chăm sóc bản thân, không
thể để bị lạnh bị đói được
Tiếng động vang đến phòng bọn Phong ca, Văn Phương. Phong ca hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Người kia nhắc lại yêu cầu của Chu Thiến cho hắn ta nghe
Phong ca cười:
- Điểm này là chúng ta sơ sót,
đúng là không thể để cô ta bị cảm lạnh được. Mau mang chăn gối đi. Thú
vị, con tin can đảm thế này đúng là lần đầu tiên được thấy
Chuyện bắt cóc thế này cũng chẳng phải
lần đầu tiên bọn họ làm, những con tin trước kia đều ngoan ngoãn cúi
đầu, nhìn cũng không dám nhìn bọn họ lấy một lần, nói chuyện thì càng
khỏi phải bàn, sao có ai giống như cô dám vỗ cửa đưa yêu cầu được
Chu Thiến nhận được chăn cũng không ngại
bẩn, quấn chặt quanh người, tựa vào tường mà chợp mắt. Những mạng nhện,
tro bụi, dầu mỡ coi như không thấy. Giờ cô là con tin, đương nhiên không thể yêu cầu được ở trong khách sạn, chỉ cần không bị đói lạnh là đã may mắn