
hành yêu tôi, ngày nào anh ấy cũng ở bên tôi! Cô chỉ có danh phận, trong lòng Hi Thành cô chả là gì hết. Tôi còn có con với
Hi Thành, chúng tôi vốn sẽ là một gia đình hạnh phúc. Là cô, là cô cướp
đi Hi Thành, là cô cướp đi hạnh phúc của tôi. Là cô hủy hoại cuộc sống
của tôi
Văn Phương đứng lên gào lớn, cảm xúc kích động mà điên cuồng, tóc như mớ cỏ khô xõa tung, cô ta chỉ vào Chu
Thiến, mắt lóe ra tia sang ác độc:
- Chính là cô! Mọi chuyện đều là do cô tạo thành. Là cô hủy hoại tôi
Chu Thiến nhìn Văn Phương như kẻ điên,
hơi thở dần trở nên dồn dập, phải cãi nhau với người điên sao? Kết quả
chỉ là phí công, đáng sợ. Cô không khỏi dịch về phía sau, hoảng sợ nhìn
cô ta chằm chằm
- Cô hủy hoại tôi, cô lại sống
cuộc sống hạnh phúc. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế. Thiệu
Lâm, cô nghĩ rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn các người hạnh phúc sao?
Ánh mắt cô ta đột nhiên nhìn về phía bụng Chu Thiến:
- Nhìn cô sinh con cho Hi Thành
Đột nhiên mặt cô ta đỏ lên như là dùng hết sức mà hét:
- Cô đừng mơ! Cô đừng mơ! Tôi không có được thì cô cũng đừng mong có được
- Điên rồi… điên rồi…
Chu Thiến nhìn gương mặt đáng sợ kia của
cô ta mà không nhịn được khẽ nói. Giờ cô rất sợ,nay Văn Phương hoàn toàn là kẻ điên, hoàn toàn mất trí. Nếu chỉ có mình cô thì cô không sợ nhưng cô đang mang thai, sắp sinh con, chuyện cô sợ nhất chính là Văn Phương
sẽ làm hại đứa con của cô. Giờ tay chân cô đều bị trói chặt, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không thế chỉ đành co người lại, cố giấu bụng đi
- Đúng, tôi là kẻ điên đó! Nếu cô sống cuộc sống như tôi thì cô cũng thành kẻ điên mà thôi
- Không, tôi sẽ không sống giống như cô
Cô vĩnh viễn sẽ không đi cướp chồng người khác, sẽ không mang thai với chồng người khác, đường là do tự mình
chọn, chưa bao giờ có ai ép buộc cô ta hết. Nhưng những lời này Chu
Thiến sợ sẽ khiến cô ta giận dữ nên cũng không nói ra.
- Đúng, cô ngậm trong miệng khóa vàng, từ nhỏ sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, đương nhiên sẽ không đến mức như tôi…
Giọng cô ta đột nhiên hạ thấp lại, giọng
nói chất chứa sự hối tiếc, tự thương thân. Bỗng nhiên cô ta lại rùng
mình, cả người run run. Cơ mặt cô ta co rúm lại, như quỷ dữ khủng bố.
Chu Thiến không biết cô ta thế nào, chỉ đứng đó sợ hãi nhìn cô ta
Văn Phương run run lấy trong túi áo ra
một ống tiêm, sau đó cởi áo khoác, vội vã kéo tay áo lên để lộ ra cánh
tay xương xẩu đầy gân và mạch máo. Cô ta coi như không thấy gì, chỉ vội
vã tiêm vào mạch máu, đẩy chất lỏng bên trong vào thì mới trầm tĩnh lại, tựa vào tường. Dần dần, cô ta hết run, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn.
- Văn Phương, cô nghiện thuốc phiện!
Chu Thiến kinh ngạc nhìn cô ta, thực sự không thể tin vào những gì đã thấy
Văn Phương nhắm mắt lại như đang hưởng thụ điều gì đó, vẻ mặt tái xanh, đáng sợ vô cùng
Một lát sau, cô ta mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Chu Thiến, ánh mắt trống rỗng:
- Cô biết tôi sống cuộc sống thế
nào không? Tôi bị cô cướp đi mọi thứ, hơn nữa sau này cũng không thể
sinh con! Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có thể dùng rượu gây mê chính mình, dần dần, tôi quen với một băng đảng, tôi tìm được thứ khiến tôi thoải
mái
Cô ta giơ ống tiêm trong tay ra, chất lỏng còn sót lại dưới ánh sáng từ cửa sổ mà lóe ra tia quỷ dị.
- Đó chính là thứ tốt nhất trên
đời. Nó giúp ta vượt qua những ngày đau khổ, giúp tôi kiên trì đến bây
giờ, giúp tôi có cơ hội báo thù cô.
Nói xong, mắt cô ta chợt lóe lên đầy sự
âm trầm, cô ta chậm rãi đi tới gần Chu Thiến, vừa kéo hai bên tay áo lên để lộ ra hai cánh tay đầy vết tiêm chích:
- Nhìn thấy không, tôi sống những ngày như thế đó. Tôi tiêu hết tiền Hi Thành cho, bất đắc dĩ mà phải
làm việc cho bọn họ. Cô biết tôi đau khổ thế nào không? Cô biết tôi phải khóc bao nhiêu, chịu đựng bao nhiêu không, mà cô thì sao? Cô ở trong
biệt thự hưởng thụ sự yêu chiều của Hi Thành, giúp Hi Thành sinh con.
Thiệu Lâm, cô khiến tôi thế này thì bảo tôi sao cam tâm? Đổi lại là cô,
cô sẽ bỏ qua cho người đã hủy hoại mình sao?
Chu Thiến nhích đi, cố gắng cách xa cô ta một chút. Giờ cảm xúc của Văn Phương thực không ổn định, tranh cãi với
cô ta là hành động ngu xuẩn nhất, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng để tránh
kích thích đến cô ta:
- Văn Phương, cô bình tĩnh một
chút, giờ đâu phải đã hết hi vọng, cô có thể cai nghiện, tôi có thể giúp cô, cô thả tôi ra, nhân lúc chuyện chưa trở nên rắc rối, cô ta tôi ra,
tôi giúp cô cai nghiện, tôi đưa cô đến trại cai nghiện tốt nhất, còn
sống là còn hi vọng
- Ha ha, hi vọng? Tôi nghiện nặng lắm rồi, hết hi vọng rồi! Thiệu Lâm, tôi nói cho cô, tôi không sợ làm
to chuyện, chuyện đến nước này thì tôi sợ gì nào. Chẳng qua chỉ là cái
mạng tàn, chỉ cần hại được các người, chỉ cần các người cũng thê thảm
như tôi thì có gì mà sợ. Chuyện càng lớn càng hay, tôi sợ gì chứ
Chu Thiến nhìn khuôn mặt dị dạng của cô ta mà da đầu run lên:
- Văn Phương, cô bắt tôi đến đây làm gì?
- Tôi bắt cô, hahaha
Văn Phương lại cười như con tâm thần:
- Tôi còn chưa có khả năng đó
đâu, là Phong ca của chúng tôi bắt cô đến. Biết đại ca của chúng tôi làm ăn