
ng như
cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo trong lúc bông tuyết rơi vào trên mặt. Chợt lại
thấy rất nhiều máu, một nữ tử nhu nhược trần truồng nằm ở dưới chân nàng, tóc
đen hỗn loạn, có máu từng chút lan tràn ra ngoài từ người nàng ta. Nàng lại
thấy lão nhân kéo dài hơi tàn trên giường, trong mắt gắn đầy tia máu nhìn chằm
chằm nàng... Làm như gương bị người đánh nát, thành từng cái bóng, nàng thở hổn
hển kinh hoàng tỉnh lại.
Làm như nghe được động tĩnh, Liên Y ở ngoài rèm thận trọng gọi nàng: “Đại nhân,
gặp ác mộng sao?”
Nàng nhuận khí, vuốt ngực “Ừ” một tiếng, Liên Y ở bên ngoài cười an ủi: “Mộng
đều là ngược với sự thật, không phải thật đâu, ngài luôn luôn ngủ rất ngon, sao
hôm nay lại gặp ác mộng, chẳng lẽ là chân bị lạnh.”
Nàng không yên cười nói: “Có thể vậy.”
Liên Y liền nói: “Đại nhân ngủ đi, có nô tỳ ở nơi này coi chừng ngài.”
Nàng mới trằn trọc ngủ.
Ngày thứ hai Tây Lương quốc quân tự mình dẫn bách quan đến cửa thành nghênh đón
Thần đế Cố quốc. Đầu đường cuối ngõ đều là nói chuyện say sưa, dù là ở trong phủ
cũng có thể cảm thấy không khí náo nhiệt phía ngoài.
Liên Y mài mực, ngẩng đầu thấy nàng đang chấp bút viết nghiêm túc, màu da trắng
hơn người thường, bị cành lá xanh ngoài cửa sổ chiếu lên, chỉ cảm thấy da như
tuyết kia cũng nhuộm xanh biếc, phong lưu xinh đẹp khác thường.
Thấy nàng viết xong, rút giấy Tuyên Thành ra, phơi ở bên ngoài, chợt nghe có
người hắng giọng đọc: “Thềm lạnh cô đơn ngắm trăng xa. Đình nhỏ sương trắng
nồng hương hoa.”
Liên Y vội cười nói: “Đại nhân, ngài đã tới.” Hàn gia cười gật đầu, Liên Y bưng
trà, không tiếng động lui xuống, lúc này Thượng Quan Mạn mới ngẩng mặt, hắn mặc
áo trắng rộng bước lên bậc thềm, trong tay nắm quạt, hữu ý vô ý vỗ vào lòng bàn
tay, phát ra tiếng vang rầu rĩ. Nàng lại cúi đầu xuống, thêm vào một khoản cuối
cùng, nâng giọng nói lên: “Hàn đại nhân bận rộn vậy mà hôm nay cũng nhàn nhã ở
nhà?”
Hàn gia không nhịn được hừ cười hai tiếng, chợt dùng tay nhéo chóp mũi trắng
nõn của nàng. Nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị ngăn cản, trong tay còn nắm bút
lông sói dính tràn đầy mực nước, trong hỗn loạn bị vung lên, Hàn gia “Ai” một
tiếng, vung tay áo lên, áo tuyết trắng bị dính lên vết mực nặng cỡ bàn tay.
Nàng cũng sửng sốt, để bút xuống, trong mắt của hắn đều là hài hước: “Hôm nay
khá may mắn, được nàng cho ta xiêm áo.”
Nàng nín cười nghiêng đầu kêu Liên Y: “Mang áo cho Hàn đại nhân, làm trăm bộ
quần áo cho người đi.” Liên Y cười đi ra, Hàn gia nói: “Bồi tội phải có thành
ý.”
Thượng Quan Mạn cười: “Đại nhân nói xem, như thế nào mới coi là có thành ý.”
“Ở đây có vải rồi, xiêm áo cần do lễ quan đại nhân làm, Hàn mỗ mới có thể tiếp
nhận.”
Nàng bật cười, “Vô lại.”
Hàn gia cười cười: “Đêm qua mơ thấy ác mộng?” Thượng Quan Mạn “Ừ” một tiếng,
đột ngột trầm mặc một hồi. Trên bàn chất giấy Tuyên Thành thật dầy, mới vừa rồi
náo loạn, vết mực liền theo giấy thấm xuống, nàng giơ tay lên vuốt ve, bất ngờ
nói: “Trước kia muội quả thật là nữ nhi trong nhà quan lại sao?”
Lòng bàn tay Hàn gia bỗng chốc nắm quạt, ba năm này, nàng chưa bao giờ hỏi thăm
thân thế của nàng. Mặc dù hắn làm mọi chuyện chu toàn, khiến cho nàng khó tìm
đầu mối, nhưng quan trọng nhất, là nàng chưa bao giờ quan tâm những thứ này,
hôm nay, sao hỏi cái này. Hắn không khỏi cau lại lông mày: “Mạn nhi, đêm qua
nàng mơ thấy gì?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Quá mơ hồ, muội nhớ không rõ.”
“Nhưng gần đây nàng gặp người nào.” Hắn vặn lông mày: “Đứa bé hôm qua gặp
được...”
Nàng vạn phần không muốn làm cho hắn liên lụy đến Hách Liên Khuyết, cười nói:
“Muội bất quá chỉ hỏi qua thôi, ngược lại Uyên đại ca, huynh ấy hôm qua...” Nhớ
tới vẻ mặt tối hôm qua của hắn, không nhịn được nhíu nhẹ lông mày, Hàn gia thở
dài, trấn an cầm tay của nàng: “Hắn không sao đâu, nàng yên tâm đi.”
Tây Lương quốc quân nghênh Hách Liên Du đến hoàng cung, hơn mười dặm thảm đỏ
được trải, cờ bay vù vù có tiếng, đế vương hai nước cặp tay vào đại điện. Tây
Lương quốc Quân cười vang: “Bệ hạ tuổi trẻ tài cao trông coi nước lớn như thế,
làm lão già như trẫm thật xấu hổ.”
Sau ghế là bình phong khắc hoa trống không, lại dùng rèm che che kín, người
khác vạn vạn không nghĩ tới có người ở đây, trong khe trống nhìn thấy Tây Lương
quốc quân và Thần đế Cố quốc sóng vai đạp thềm cung mà lên, chỉ thấy áo xanh
ngọc thêu rồng chín móng phất qua thảm gấm trải sát trên thềm cung. Ai cũng nói
Thần đế thích màu lam, mặc long bào cũng là màu lam, hải lam, xanh ngọc, thúy
lam, lam nhạt các loại. Phương Hoa núp ở sau tấm bình phong không nhịn được
liền bật cười, ma ma vội nhỏ giọng thở dài gọi: “Công chúa điện hạ!”
Phương Hoa xem thường, quay đầu đi, lại thấy Thần đế đột nhiên nhàn nhạt quét
tới bên trong này. Con ngươi xanh thẳm thâm thúy như biển, thoáng nhìn bén nhọn
kia làm nàng kinh ngạc, trong đầu cuồng loạn, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, nàng
nắm ngực kinh ngạc ngây người tại chỗ. Thần đế kia chỉ quay đầu chuyện trò vui
vẻ cùng quốc quân, nàng bỗng chốc bắt tay ma ma, run giọng nói: “Ma ma, thay ta