
oàng hậu
đột nhiên lạnh, âm thầm suy đoán chẳng lẽ mình nói sai cái gì rồi. Tây Lãnh
quốc quân cũng cảm thấy khác thường, nhưng không tiện mở miệng, Hách Liên Du
nhẹ nhàng quét mắt Thượng Quan Mạn một vòng, cười nhẹ “Cố đại nhân tài hoa hơn
người, sớm lập gia đình chỉ sợ ủy khuất tài năng của đại nhân. Đại nhân nói
phải hay không?”
Hắn rõ ràng cười, lại mãnh liệt cảm thấy khí thế áp bách đập vào mặt, Thượng
Quan Mạn nhất thời miệng đắng lưỡi khô, vừa muốn đáp lời, hắn đã quay đầu nhìn
về phía Tây Lãnh quốc quân: “Hoàng nhi của trẫm trời sanh tính không tốt, thay
đổi Thái Phó nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm được người thích hợp, nay thấy
Cố đại nhân rất có cảm giác chỉ hận không gặp sớm, không biết bệ hạ có thể bỏ
những thứ yêu thích hay không?”
Tây Lãnh quốc quân khẽ chần chờ: “Chuyện này...” Ông nhìn về phía Thượng Quan
Mạn: “Cố khanh nghĩ như thế nào?” Hách Liên Du cũng xoay đầu lại thâm trầm nhìn
nàng.
Đúng lúc Tây Lãnh thái tử vểnh môi quét tới, đột nhiên khiến cho nàng nhớ tới
câu kia: “Giao ngươi đi ra ngoài, nói không chừng hắn sẽ vui lòng hơn.” Vội
vàng dập đầu từ chối: “Hạ thần bất tài, dạy Phương Hoa điện hạ đã là toàn lực,
nếu lại thêm một người chỉ sợ không thể phân thân.” Nàng lại vội dập đầu với
Hách Liên Du: “Hạ thần thực khó đảm đương trách nhiệm nặng nề, xin bệ hạ...”
“Mẫu thân!”
Chỉ nghe một tiếng con nít non nớt, thân thể nhỏ bé của Hách Liên Khuyết mãnh
liệt bổ nhào về phía nàng, nếu nàng tránh né chỉ sợ nó sẽ té, chỉ đành phải
tiếp được nó. Hách Liên Khuyết nhào vào lòng nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn
đáng thương hỏi: “Mẫu thân không thích Yêu Nhi sao?”
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng bị hung hăng nhéo một cái, cảm giác tội ác nhất
thời ập vào lòng, theo bản năng nhăn đầu lông mày: “Ta như thế nào...” Đang
ngồi nghe vậy đều kinh hãi, Phương Hoa và hoàng hậu hoảng sợ, chỉ có thái tử
nhướng mày giác nhạt, Tây Lãnh quốc quân dùng sức vuốt vuốt chòm râu: “Chuyện
này...”
Hách Liên Du nhíu mày mở miệng cười: “Yêu Nhi, không được vô lễ, còn không mau
bái kiến bệ hạ.”
Hách Liên Khuyết lưu luyến xoay người lại, kéo vạt áo quỳ xuống đất khấu lễ,
quy củ thanh thúy mở miệng: “Cố quốc hoàng tử Hách Liên Khuyết ra mắt bệ hạ.”
Tây Lãnh quốc quân thấy nó tuy nhỏ tuổi, lại khéo léo hiểu chuyện, không kìm
được vui mừng: “Được được, mau mau đứng lên.”
Hách Liên Khuyết lại dập đầu với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế
thiên thiên tuế.” Hoàng hậu mừng đến vội kéo tay nhỏ bé của nó: “Mau cho Bổn
cung xem một chút, dáng dấp thật là tuấn đó.” Hách Liên Khuyết trong trẻo đáp,
“Hoàng hậu nương nương mới đẹp, giống như tỷ tỷ của Yêu Nhi vậy.” Hoàng hậu
nghe nó nói cười không ngừng: “Ai u, cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ này thật là
ngọt.” Phương Hoa thấy nó linh động đáng yêu, một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như
cục bột, yêu ai yêu cả đường đi, cũng sinh vài tia yêu thích đối với nó, hỏi:
“Vì sao tiểu hoàng tử gọi Cố tỷ tỷ là mẫu thân vậy?” Không ngờ nó quay mặt lại
nhìn nàng, một đôi đôi mắt ti hí cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra một hàm
răng trắng trắng: “Yêu Nhi thích mẫu thân. Tỷ tỷ có thể tặng mẫu thân cho Yêu
Nhi không?”
Phương Hoa hiểu kỳ, đứa nhỏ này thích gọi nữ tử mình thích là mẫu thân, nếu gọi
nàng tỷ tỷ, hẳn là không thích nàng rồi, trong lòng không khỏi không cam lòng,
đang chần chờ, cảm thấy Hách Liên Du nhìn sang nơi này, trên mặt nàng vọt nóng
lên, quỷ thần xui khiến mở miệng: “Được.” Hách Liên Khuyết hoan hô, Phương Hoa
hối hận chỉ kém cắn rơi đầu lưỡi mình.
Thượng Quan Mạn ở một bên vô lực cười. Phương Hoa này thấy sắc quên bạn, cứ như
vậy đã đơn giản tặng nàng cho người khác, đáng thương cũng không người nào hỏi
thăm ý kiến của nàng, đã bỏ quên nàng ở chỗ này. Phương Hoa nhờ giúp đỡ nhìn
sang, nàng chỉ tức giận nghiêng đầu đi. Hách Liên Khuyết xoay người bổ nhào về
phía nàng, làm nũng ở trong lòng nàng: “Mẫu thân, Yêu Nhi mệt mỏi rồi.”
Tây Lãnh quốc quân thấy Phương Hoa đáp ứng, nếu bây giờ đổi ý lại mất mặt mũi,
nghĩ thầm sau này mượn cớ lại đem nàng trở về cũng được, dù sao nàng đối với
Phương Hoa mà nói, là một nhân vật quan trọng vừa là thầy vừa là bạn, chỉ đành
phải thuận nước đẩy thuyền: “Vậy Cố khanh liền dẫn hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi
đi.”
Thượng Quan Mạn chỉ đành thưa vâng, ngược lại Hách Liên Khuyết quy củ hành đại
lễ: “Yêu Nhi cáo từ.” Người nhỏ như vậy, quỳ gối trên bậc thềm hành lễ, khiến
người xem cực kỳ thích trong lòng, hoàng hậu không nhịn được cười nói: “Mau đi
đi.”
Tây Lãnh quốc quân cười ha ha: “Tiểu hoàng tử thông tuệ hiểu lễ, ngày sau tất
thành đại sự.”
Hách Liên Du mỉm cười: “Bệ hạ quá khen”
Hách Liên Khuyết rốt cuộc chỉ là đứa bé, chơi với nó một hồi liền mệt nhọc, nó
thay áo lụa trắng liền chui vào trong ngực Thượng Quan Mạn: “Mẫu thân cùng ngủ
với Yêu Nhi nha.” Thượng Quan Mạn không thể làm gì, chỉ đành phải cùng nằm trên
sập với nó. Tay bé của nó níu chặt lại vạt áo trước của nàng, khuôn mặt nhỏ
nhắn cà xát lung tung ở trong ngực nàng, buồn bực hàm hồ lầm bầm trong ngực
nàng: “Mẫ