
lên vận sức chờ phát động, thái tử Tây Lãnh cũng mím môi cương
thân thể, một khi hai phe khai chiến, sẽ thành địch của mình, bọn họ sẽ không
thể trở lại như xưa được nữa.
Tại thời điểm ngàn quân nguy kịch, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập phá
bỏ sát cơ ngột ngạt, mấy người xoay lại, liền thấy một người áo đen vội vàng
giục ngựa mà đến. Theo lưng ngựa lắc lư, sau lưng người áo đen kia lộ ra khuôn
mặt nhỏ nhắn như cục bột.
Mọi người đều sửng sốt.
Đến trước mặt, người áo đen đi xuống ngựa, muốn đỡ Hách Liên Khuyết. Nó mở tay
của người kia ra, cánh tay bắp chân nhỏ lưu loát từ trên ngựa nhảy xuống. Hách
Liên Khuyết xoa cái trán đổ mồ hôi một chút, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc chạy
tới kịp.”
Nghe động tĩnh ngoài xe, Thượng Quan Mạn kinh ngạc vung rèm lên. Hách Liên
Khuyết lập tức nhíu mắt xanh, ánh mắt đốt sáng chạy tới trèo lên xe. Lâm Bình
vẫn ngồi ở phía trên, thấy nó không hề sợ hãi bò lên, khóe môi kéo ra, nhìn Hàn
gia, ánh mắt Hàn gia trầm trầm nhìn Hách Liên Khuyết, không ra vẻ gì.
Lâm Bình cầm roi ngựa không kiên nhẫn giơ tay, ánh nắng chíu lên người hắn,
bóng tối trên ván xe vô cùng rõ ràng, nàng không chút nghĩ ngợi quả quyết quát:
“Không được đụng đến nó!” thân thể Lâm Bình chợt cứng đờ, thái tử Tây Lãnh khẽ
cười một tiếng, nhìn lại Hàn gia, thần sắc hắn đã chuyển tối.
Thái tử Tây Lãnh nói: “Ngọc Sanh, ngươi thắng không được đâu.”
Hách Liên Khuyết đã bò lên, mãnh liệt nhào vào ngực nàng, dùng sức cọ ở trên
người nàng, đồng âm non nớt uất ức: “Mẫu thân, người muốn đi thì mang theo Yêu
Nhi đi cùng đi.”
Nàng bị hắn huyên náo ứng phó không kịp, không khí khẩn trương vừa rồi bởi vì
nó đến, trong nháy mắt hóa giải ở vô hình, nàng vô lực cười. Hách Liên Khuyết
một tay nắm váy Thượng Quan Mạn một tay vén màn xe thò đầu ra, trung khí mười
phần hạ lệnh: “Xin điện hạ nhường đường, ta muốn cùng đi với mẫu thân.”
Mẫu tử liên tâm, cho dù Thượng Quan Mạn quyết tâm đi theo Hàn gia, cũng không
nhẫn tâm khiến đứa nhỏ này cùng theo chịu khổ. Hách Liên Khuyết quấn quít chặt
lấy, nàng cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp đưa đứa bé kia trở về.
Thái tử Tây Lãnh cười có phần bất đắc dĩ, vung tay lên, tướng sĩ sau lưng nhất
thời tránh ra một bên nhường đường, hắn nhìn chằm chằm mặt mũi Hàn gia càng
phát ra âm trầm, nửa là cảm khái nửa là kính sợ.
Hách Liên Du, ngươi điên rồi!
Con đường rộng rãi kéo
dài đến cuối trời đất, người của thái tử Tây Lãnh đều tránh sang hai bên, không
còn ngăn trở.
Hàn gia nắm roi ngựa ngồi thẳng, thần sắc tối tăm khó phân biệt, Đạo Chi bên
cạnh không khỏi nói nhỏ: “Hàn gia?”
Thượng Quan Uyên đột nhiên mở miệng: “Chúng ta không thể đi, bỏ qua không nói
tiểu quỷ kia, nhưng một khi Mạn nhi rời đi, liền mang tiếng xấu họa thủy, ta
không muốn làm cho nàng chịu ủy khuất như thế.”
Hách Liên Khuyết trong ngực còn nắm chặt váy của nàng không thả, nàng cũng mê
mang, chưa bao giờ, nàng từng cho là cuộc sống bình yên sẽ luôn luôn tiếp
tục đột nhiên gió nổi mây phun, khiến nàng ứng phó không kịp. Hàn gia thà là
địch của cả hai nước, Thượng Quan Uyên quẳng mất cửa hàng khổ tâm kinh doanh ba
năm qua... Hai người bọn họ vì nàng như vậy, không đáng giá.
Nhẹ giọng nói: “Trở về đi thôi.”
Cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu có liên quan với nàng, để cho nàng
tới kết thúc thôi.
Đốt ngón tay của Hàn gia khẽ buông lỏng, lại siết chặt, chỉ trầm mặt: “Trở về
phủ.”
Thái tử Tây Lãnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dọc theo đường đi đều là trầm mặc, trong tĩnh mịch chỉ nghe tiếng vó ngựa lộn
xộn, bọn người hầu nghe tin đã sớm hầu ở ngoài cửa, mang bọc hành lý, dọn dẹp
phòng ốc xốc xếch, tựa hồ cảm thấy không khí không vui, tôi tớ trong phủ đều
cẩn thận. Hách Liên Khuyết nắm ngón tay Thượng Quan Mạn nhắm mắt theo đuôi vào.
Hàn gia đứng chắp tay ở trong đình viện, hắn mặc áo trắng không tỳ vết, nghe
tiếng nhìn qua, đôi mắt trên mặt tuấn tú như nước sơn. Rơi vào trên khuôn mặt
nhỏ nhắn chứa mắt xanh của Hách Liên Khuyết, khóe môi hơi trầm xuống: “Nó sao
vẫn còn ở nơi này?”
Hách Liên Khuyết mở trừng hai mắt, ôm lấy váy áo Thượng Quan Mạn như tên trộm,
thanh âm mềm nhũn sợ hãi: “Mẫu thân, Yêu nhi sợ...”
Chỉ là một tiểu quỷ đùa giỡn, lòng hai người sáng như gương, Hàn gia lại đen
mặt. Thượng Quan Mạn vỗ vỗ đầu nhỏ của Hách Liên Khuyết, hỏi: “Kế tiếp huynh
định làm như thế nào?”
Hắn lại bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi cô đơn chớp tắt ánh sáng mờ, làm như ánh
sao thoáng qua rồi biến mất trong đêm tối, khiến cho nàng nhất thời cũng có
chút luống cuống khẩn trương, giọng nói hắn chuyển trầm: “Mạn nhi, tâm ý của ta
vẫn như lúc ban đầu, ta muốn hỏi muội, muội... Có thay đổi hay không?”
Hách Liên Khuyết khẩn trương bất an nắm tay của nàng thật chặt. Nàng quả thật
không dám nhìn Hàn gia, không thể phủ nhận, khoảnh khắc vòng ngọc trên cổ tay
bị lấy đi, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm, rũ mắt xuống cắn môi: “Muội chưa
từng có ý thay đổi, chẳng qua là...” Nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc
cái gì gọi là thích?
Hàn gia bỗng dưng cong môi cắt đứt nàng, cười nhẹ