
sau hai ngày nghỉ ngơi, do thiếu nhiều
tiết nên buộc phải mượn vở của bạn học để đi photo, ngay sau đó cô tình
cờ gặp Tiêu Tư Trí ở hàng photo ngoài cổng trường. Châu Tiểu Manh cũng
không rõ liệu có phải anh cố tình chọn nơi này làm địa điểm gặp mặt hay
chỉ tình cờ mà thôi, cô đành mỉm cười rồi đánh tiếng chào hỏi: “Thầy
Tiêu ạ.”
Tiêu Tư Trí định photo ít tài liệu, lại khéo gặp lúc Châu Tiểu Manh
không mang theo tiền lẻ, anh liền trả hộ cô, Châu Tiểu Manh bèn bảo:
“Thưa thầy Tiêu, em mời thầy uống nước được không ạ.”
Tiêu Tư Trí nheo mắt cười coi như đồng ý, hai người ra siêu thị mini
mua chai nước ngọt, vừa dạo bộ vừa uống, thỉnh thoảng vẫn trao đổi mấy
câu nên trong mắt người qua đường, họ hầu như không gì bất bình thường.
Một tay Tiêu Tư Trí cầm tập tài liệu vừa photo, tay kia xách chai trà
xanh, tuy mặt luôn tươi cười nhưng giọng điệu lại khá nghiêm túc: “Bảo
em đến văn phòng tôi có việc mà sao em không đến? Em xin phép nghỉ hai
ngày là do bệnh thật à?”
Tuy Châu Tiểu Manh biết rõ xung quanh không có ai, cũng chẳng ai nghe được cuộc trò chuyện của họ nhưng cô vẫn thấy bồn chồn bất an: “Anh
trai em sai người đi điều tra thầy, em sợ anh ấy sinh nghi.”
“Anh em nói gì?”
“Anh ấy bảo thầy thích đánh bạc mà còn đánh rất to.”
Tiêu Tư Trí cười bảo: “Anh ta nổi tiếng thận trọng quả không chệch đi đâu được, xem chừng tôi nợ bọn cho vay nặng lãi bao nhiêu – anh ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay…”
Điều Châu Tiểu Manh muốn hỏi bấy lâu nay lại là một chuyện khác: “Sao hôm đó thấy lại cứu em? Thầy theo sau em ạ?”
“Sếp dặn tôi nhất định phải chú ý đến sự an toàn của em. Bữa nọ sợ em có mệnh hệ nào, tôi đành đánh liều một phen, nhưng xem chừng bọn chúng
toàn những thành phần được huấn luyện bài bản, chứ không phải bọn bắt
cóc tống tiền thông thường.” Tiêu Tư Trí nói: “May sao tôi tốt nghiệp
khoa thể thao, bản thân lại có chút võ nghệ, lúc đó xông xáo lao ra cũng không khiến anh em nghi ngờ.”
“Ngộ nhỡ…” Châu Tiểu Manh lo lắng bảo: “Anh em là người thất thường,
tối đó anh ấy hẹn thầy… có lẽ cũng không hẳn vì thầy đã cứu em…”
“Cấp trên đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, em chớ lo.” Tiêu Tư Trí nói:
“Thực ra tôi đang tìm em là vì chuyện này, lý lịch của Tôn Lăng Hy có
vấn đề.”
Châu Tiểu Manh thót tim hỏi: “Sao ạ?”
Trên khuôn mặt Tiêu Tư Trí vẫn giữ nguyên điệu cười híp mắt, anh nhắc cô: “Đừng căng thẳng thế, em đang nói chuyện với giảng viên của mình,
đừng tỏ ra căng thẳng như vậy. Tôi có quyền đánh trượt em môn nào đâu
mà.”
“Xin lỗi thầy ạ.” Song cô không thể làm được như lời anh bảo. Rõ ràng đang nói chuyện quan trọng mà anh lại làm như đang nói chuyện đùa.
Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ tưởng họ đang nói những chuyện chẳng hề ăn
nhập với nhau.
“Em không được huấn luyện bài bàn nên sếp rất lo. Sếp dặn tôi phải
chăm sóc em cẩn thận.” Tiêu Tư Trí nói: “Ông ấy nhờ tôi chuyển lời cho
em, em đừng dò la tin tức gì ở nhà nữa, kẻo Châu Diễn Chiếu sinh nghi.”
“Vậy Tôn Lăng Hy…”
“Nhìn bề ngoài có vẻ rất trong sạch, đúng không? Thế nên ông chủ mới
cảm thấy cô ta có vấn đề, sau khi tập hợp mọi thông tin từ quân trinh
sát bên ngoài gửi về, chúng tôi mới phát hiện ra cô ta đúng là không đơn giản như chúng ta nghĩ, bố cô ta bị suy thận, năm kia mới làm phẫu
thuật xong, em đoán thử xem ai là người giúp cô ta tìm nguồn thận? Chính là một gã anh họ xa, có tên Tôn Nhị – hắn vốn là một tên lưu manh đầu
đường xó chợ, mà em có biết đại ca của hắn là ai không, cũng chính là kẻ thù không đội trời chung với anh trai em, Tưởng Khánh Thành của Tưởng
Môn Thần ở phía Tây thành phố.”
(xin lỗi bạn cười phát, chị Phỉ có thâm thù với gã lưu manh nào tên Tôn Nhị hay sao ấy =)))
Châu Tiểu Manh ngập ngừng một chốc rồi hỏi: “Anh trai em có biết không?”
“Chắc là không rồi, với tính đa nghi của anh trai em, giả sử anh ta
biết Tôn Lăng Hy có dính líu đến Tưởng Khánh Thành thì đã cạch mặt từ
lâu rồi.”
Châu Tiểu Manh đăm chiêu một lúc, chợt nghe Tiêu Tư Trí nói: “Người
của tôi cắm chốt bao lâu nay mà không hề thấy cô ta có liên lạc với phía Tưởng Khánh Thành, mà cũng có thể do chúng ta quá đa nghi. Song nếu quả thực cô ta là người của Tưởng Khánh Thành thì phen này, anh trai em
trúng mỹ nhân kế là cái chắc rồi.”
Thấy Châu Tiểu Manh bặm môi, Tiêu Tư Trí liền an ủi: “Cũng chẳng phải việc gì tệ hại, cô ta chưa chắc đã là người của Tưởng Môn Thần, với cả
việc đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Sếp đã sai người theo dõi
sát sao rồi, Tôn Lăng Hy ở ngoài sáng, chúng ta núp trong tối, không có
gì sơ hở cả.”
Châu Tiểu Manh hỏi: “Thầy kiếm cho em một chiếc sim điện thoại khác
được không? Bữa đó em sợ quá nên vừa cụp máy là em cắt đôi cái sim hôm
nọ, ném vào bồn cầu mất rồi.”
“Được chứ, chốc nữa tôi sẽ kẹp vào quyển sách rồi gửi chuyển phát
nhanh tới số phòng ký túc xá của em.” Tiêu Tư Trí cười híp mắt, đoạn
bảo: “Lần này tôi sẽ lấy hai cuốn của Higashino Keigo, chắc hay lắm
đây!”
Hai ngày sau, Châu Tiểu Manh mới nhận được sách. Chiếc sim bé xíu
được dán băng dính, hai mặt, giấu trong gáy sách nom rất kín kẽ làm c