Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329242

Bình chọn: 7.00/10/924 lượt.

là đau, ngực rất khó chịu.” Cô che vị trí trái tim, tim, rất đau!

“Jeff!” Frankie gấp đến độ hô to một tiếng, ông ta ngồi ở một bên

lập tức đi tới, kiểm tra đơn giản cho Vô Song một chút, cô hết thảy đều

bình thường.

“Cô ấy không sao, có thể là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, nên mới nhức đầu, ngực khó chịu thôi!”

“Vậy, hôn lễ tiếp tục đi!” Cô không sao, Frankie thả lỏng giọng nói, bảo Mục Sư tiếp tục.

Cầm lấy Thánh kinh, Mục Sư lại một lần nữa đọc lên: “Tiểu thư Helen, cô có nguyện ý hay không. . . . . .”

“Cô ấy không nguyện ý!” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ bên

ngoài hội trường hôn lễ truyền vào, quả quyết cắt đứt lời nói của Mục

Sư, mọi người ồn ào theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một ngừơi đàn ông mặc

Tây phục, sải bước chầm chậm đi vào, tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, người đàn ông này là từ đâu xuất hiện, anh ta một người

một ngựa mà muốn tới cướp cô dâu sao?

“Đông Bác Hải!” Frankie che Vô Song vào trong ngực thật chặt, cắn

răng nghiến lợi trừng anh một cái, anh ta làm sao biết Vô Song ở trong

tay hắn, hơn nữa, còn rất biết chọn thời gian, mẹ kiếp!

“Vô Song ——”

Vẻ mặt của anh chân thành, yêu thương nhìn cô, một đôi tròng mắt đen sâu thẳm bị nước mắt ngâm từ từ tỏa sáng, có thể thấy cô lần nữa, giống như cách mấy đời, cái loại vui mừng đó giống như là tro tàn lại cháy!

Vô Song nhìn anh run lẩy bẩy, như đặt mình vào trong hầm băng, cả

người đều rất lạnh, cảm giác nghẹt thở càng ngày càng mãnh liệt, anh ta! Chính là hình ảnh mơ hồ trong đầu cô, anh ta! Chính là anh trai muốn

chiếm lấy cô, hít một hơi lạnh, Frankie không có đỡ chắc cô, thân thể cô mềm đi, mất khống chế mà thét với Đông Bác Hải: “Không cần, không cần. . . . . . Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh, anh đi đi!”

Đông Bác Hải bị cô là cho ngơ ngẩn, khiếp sợ mà trợn to con ngươi,

khó tin, cô lại gạt bỏ anh như vậy, cô là đang oán hận anh? Không ——Vô

Song của anh sẽ không oán hận anh, nếu như thật sự oán hận cũng sẽ không vì anh mà tìm chết, càng sẽ không nói với anh cô yêu anh!

“Vô Song, anh là Bác Hải.”

“Tôi không thương anh, anh đi đi. . . . . . Tôi sẽ không trở về với

anh!” Cô sợ đến mức khóc oà lên, cô không muốn trở thành phụ nữ của anh

trai xấu xa, cô không muốn, không muốn. . . . . .

“Helen đừng sợ, ngoan! Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ đuổi hắn đi!”

Frankie dụ dỗ cô xong, sau đó ánh mắt chuyển sang Đông Bác Hải đang bị

thương, lấy tư thái ra vẻ người thắng cười lạnh và tàn ác nói: “Đông Tam thiếu gia, phu nhân của tôi không hoan nghênh anh tham gia hôn lễ cuả

chúng tôi, mời anh trở về đi!”

Khó có được tâm tình của hắn tốt, hôm nay là ngày quan trọng nhất

trong cuộc đời của hắn, hắn quyết định không sát sinh, bỏ qua cho hắn

ta!

Có thể sẽ có người không chịu bỏ qua cho hắn ——

“Mẹ!” Cậu bé và Mặc Phi Tước mang theo đoàn người xông vào, xa xa

nhìn lên một cái, cậu liền xác định không có nhận lầm cô dâu ngồi dưới

đất là mẹ của cậu, cậu kêu lên một tiếng, nhưng mẹ hoàn toàn không có

phản ứng, cậu bị nằm mơ sao! “Frankie, buông mẹ tôi ra!” Cậu bé đi tới trước mặt cha, một đôi mắt phun ngọn lửa, căm tức nhìn Frankie, chán ghét mà quát to! Thật là cóc

mà đòi ăn thịt thiên nga, mẹ của cậu mà hắn cũng dám đánh chủ ý, sát!

Chán sống mà!

Frankie ngập đầy lửa giận mà nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, vẻ lo lắng trong mắt muốn phát ra, cái tên nhóc chết tiệt làm sao lại đến, hơn

nữa, mẹ kiếp, nó cũng biết chọn thời gian!

“Nếu như tôi nhớ không lầm, tôi cũng không có phát bất kỳ hình thức

thư mời nào, muốn mời Hắc Kỳ thủ lĩnh tới tham gia hôn lễ của tôi.” Ý

đuổi khách lộ vẻ dễ nghe.

“Ha ha ha!” Cậu bé ngửa đầu cười to ba tiếng, chọc cho Frankie không hiểu mà chau chặt lông mày, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ chết tiệt này,

cũng sẽ làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác nguy cơ như gặp đại nạn,

bởi vì, nó sẽ không theo như lẽ thường xuất bài!

“Xin lỗi nha, tôi không chỉ là không mời mà tới, tôi còn chuẩn bị cho ông một phần —— hậu lễ.”

Hai chữ hậu lễ, chính là từ trong hàm răng khép chặt của cậu nặn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tản ra bá đạo không thuộc về số tuổi!

Phách lối! Cuồng vọng! Cùng với hung ác. . . . . .

Frankie híp mắt ưng lại, chút hận ý tràn đầy ở trong mắt, nhếch môi

lạnh lùng cười một tiếng: “Nơi này là địa bàn của tôi, cậu cảm thấy tôi

sẽ sợ cậu?”

“Ông xác định?” Cậu bé không tùy tiện mà gảy nhẹ chân mày một cái.

Frankie bị câu hỏi ngược lại này của cậu mà nghẹn họng, nụ cười liền ngưng lại, con ngươi băng lãnh quét qua bọn thuộc hạ một cái, chỉ thấy

đám bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, không có chút ý định ứng chiến, hắn nằm mơ

sao, chuyện gì đang xảy ra? Tập thể phản bội sao?

“Có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không?” Đưa đầu lại gần, cậu bé đồng tình mà nhìn hắn.

Frankie không nói, nhìn cậu chằm chằm!

“Có nghe qua một câu ngạn ngữ của Trung quốc chúng tôi hay không,

gọi là cái gì. . . . . .” Cậu nhất thời nhớ không ra, Mặc Phi Tước ở bên cạnh buồn cười và nói: “Người được lòng dân được thiên hạ!”

“Đúng, chính là câu này!” Cậu cười cảm tạ với Mặc Phi Tước, chuyển

mặ


80s toys - Atari. I still have