
ong cong vẹo vẹo
như vậy, không có giây phút nào mà không châm chọc người khác, rõ ràng
là tâm tính không tốt.
“Chậc chậc,
trông đứa bé này, bộ dạng…” Lý thị cười khanh khách, dùng khăn tay làm
bộ che miệng, nhưng kiểu nào Từ Man cũng không thấy được nửa phần ấm áp
từ trong mắt bà ta, chỉ thành thành thật thật thi lễ, nhận bao lì xì.
Tiếp theo,
chính là vị trí ngồi bên dưới đại trưởng công chúa, cũng là vị trí đầu
tiên của hàng tiểu thẩm, người phụ nữ kia vẻ mặt nghiêm túc, diện mạo có vài phần tương tự tổ mẫu, lúc này đang bưng chén trà uống, trên người
trên đầu không khoa trương giống đại bá mẫu, một thân áo cẩm bào thêu
mặc lan sắc tía, trên đầu điểm xuyết qua loa, nhưng vẫn hiển lộ lên vẻ
cao quý đoan trang.
“Thỉnh an Đại cô.”
Từ Man đi
theo các ca ca hành lễ, kìm lòng không đậu nhìn Đại cô thêm vài lần, lúc này mới biết vị đó là Đại cô của Từ gia, cũng chính là mẹ ruột của vị
biểu ca thâm tình trong sách kia. Phải biết rằng, trong sách, quan hệ
của vị quận chúa kia cùng Đại cô kém cực kỳ, mà vị Đại cô này cũng thích nữ chính Hoàng Tú Oánh trong truyện hơn, đến nỗi sau khi Hoàng Tú Oánh
trọng sinh, nàng trở thành một trong những hậu thuẫn giúp Hoàng Tú Oánh
đối phó với cả nhà trưởng công chúa.
Từ Man âm
thầm hít vào, lúc trước nàng còn ôm tâm tình được ngày nào hay ngày nấy, viện cớ thời gian vẫn còn sớm mà sống, còn bởi vì bộ dáng cha mẹ vẫn
như kiếp trước, nên sinh ra nghi hoặc có lẽ nơi này không phải là trong
tiểu thuyết, nhưng hôm nay, dưới hoàn cảnh này, lại hư hư thực thực gặp
được mẫu thân của biểu ca Hoàng Tú Oánh, tình huống này không thể không
nói, thật sự đã gõ một tiếng cảnh báo chói tai cho nàng. Thời gian tuy
còn sớm, nhưng không phải vĩnh viễn sẽ không đến. Từ Man không biết rõ
mình đã xuyên vào truyện trước lúc Hoàng Tú Oánh sống lại, hay là sau
khi sống lại, chỉ hy vọng kiếp này, mình không đi tìm vị nữ chính kia
làm phiền, vị nữ chính kia cũng đừng tìm đến nàng gây chuyện. Còn về
phần vị biểu ca kia, người nào thích, thì cứ lấy đi!
Nhận bao lì
xì từ Từ gia Đại cô, lại hành lễ với tiểu thẩm, sau đó Từ Man trở lại
bên người mẫu thân, thề từ tối nay trở đi, nhất định phải cẩn thận nhớ
lại tình tiết trong truyện, bất luận là sau hay trước khi nữ chính sống
lại, nàng cũng không thể mặc kệ cho họ đem mình ra nắn bóp trong tay
được.
“A Văn, hôm
nay sao không dắt Ấu Liêm và Ấu Thanh cùng đến, lão bà ta đây đã lâu
không gặp chúng nó rồi.” Sau khi thấy mọi người đã ngồi vào chỗ của
mình, Từ gia lão phu nhân vẻ mặt ôn hoà cười nói với nữ nhi.
Từ gia Đại
cô nâng nâng tóc, buông chén trà xuống, hơi khom người, cười đáp lời:
“Bọn chúng đều đang ở Tộc học đến chiều mới rảnh rỗi trở về.”
Từ gia lão
phu nhân gật gật đầu, biết hôm nay là ngày hội nguyên tiêu, sao có thể
cho cháu ngoại đến Từ gia được, hơn nữa nữ nhi qua bữa trưa là phải trở
về nhà chồng, dù sao nó cũng là con dâu trưởng, phải phụ trách quản lý
việc nhà, hơn nữa buổi chiều em trai chồng của nữ nhi cũng trở về nhà, e là phải bận rộn một hồi rồi.
Hai người
đang nói chuyện, bên ngoài một nha hoàn vén rèm đi vào, nói là Đại cô
nương đã học xong được nghỉ, muốn lại đây thỉnh an. Từ gia lão phu nhân
vừa nghe vậy, cười híp mắt, vẫy vẫy tay nói: “Quỷ nha đầu này, thế nào
mà ngày thường ngay cả chào hỏi cũng không có, cứ thế chạy vào, lần này
đúng là đã học được quy củ rồi.”
Từ Man nép
bên người mẫu thân, khó tránh khỏi có chút tò mò, nàng nghe nói đại bá
mẫu chỉ sinh một đứa con trai là đại đường ca, cũng không có con gái,
như vậy vị đại đường tỷ này hẳn là thứ xuất rồi, nhưng trông bộ dạng tổ
mẫu như vậy, tựa hồ tình cảm với vị đại đường tỷ kia cũng không tệ, như
vậy, nếu không phải vị đại đường tỷ này tính tình lanh lợi, thì chính là mẹ đẻ của vị đại đường tỷ này rất được tổ mẫu yêu thích.
Theo tiếng vang nhỏ của ngọc bội, rất nhanh, Từ Man đã bắt gặp được sắc mặt không tốt lắm của đại bá mẫu.
“A Ni xin
thỉnh an tổ mẫu, công chúa nương nương, mẫu thân, đại cô, tiểu thẩm
thẩm.” Giọng trẻ con mềm mại, Đại cô nương một thân áo quây ‘song ngư
đùa sen’ màu đỏ, thêm vào chiếc áo khoác cài cúc cùng màu, sợi dây lụa
hồng buộc lại trước ngực, trên mặt lụa rũ xuống một chuỗi trân châu hồng mã não, rũ thẳng xuống đến vạt áo, trông vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Tổ mẫu nhìn
trên đầu Đại cô nương mang theo trang sức hồng mã não phối hợp với áo
váy, thì gật gật đầu, hiền hòa vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cười nói: “Khỉ
con, còn không lại đây.”
Từ Ni cười
gật gật đầu, nhưng không đi qua thật, ngược lại đi đến trước mặt các vị
trưởng bối, hành lễ. Tổ mẫu nhìn nàng càng thêm vừa lòng, dáng vẻ hoàn
toàn khác hẳn với lúc nãy nhìn Từ Man.
“Đây là A
Man muội muội đúng không.” Từ Ni hành lễ xong, đi đến cạnh trưởng công
chúa, kéo tay Từ Man, thái độ thân thiện cười nói.
Từ Man làm bộ ngây thơ nhìn nhìn mẫu thân mình, liền cung kính khom người nói: “Đại tỷ tỷ.”
Từ Ni thấy
Từ Man không hành lễ vạn phúc với mình, khóe miệng cứng đờ, ngay sau đó
liền dấu lại, vẫn hòa khí như trước nói: “Đây là lần