
phúc, sau khi anh đi, em
chắc chắn phải hạnh phúc.”
“ Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, thật
đấy,chúng ta ngoắc tay nào”. Anh cười, nói một tiếng: “ Được!”
Ngón tay tôi run rẩy ngoắc vào ngón tay
lạnh giá của anh, chỉ khóc ròng: “ Em sẽ hạnh phúc, ngoắc tay một trăm năm
không được phép thay đổi.” Anh cười và ngoắc tay với tôi xong, ngón tay khẽ sờ
lên mặt tôi, lông mày, mũi, miệng, sờ lần lượt từng nét một. Tay anh run rẩy
mạnh, rồi khẽ từ từ thả xuống cười nói: “ Bà xã của anh, bà xã của anh thật sự
rất đẹp!”.
Người tôi khẽ cứng đờ, đặt mạnh bút xuống bàn, từng
giọt nước mắt nhỏ xuống tập tài liệu, từng giọt nước mắt dập dềnh rồi nhanh
chóng thấm xuống, tạo thành vết in trên tờ giấy.
Đó là vết thương nơi sâu kín trái tim không bao giờ
lành vết. Sau khi tan làm xong tôi cuống cuồng lao đến quán karaoke mà An Lâm
đã hẹn. Đứng trước cửa phòng
hát còn
đặc biệt nhìn đồng hồ, vừa vặn bảy giờ ba mươi phút, không muộn cũng không sớm.
Tôi gõ cửa, đẩy cửa ra, An Lâm đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với
khách. Hai người khách, đều ăn mặc chỉnh tề,
trông rất lịch sự. An Lâm giơ tay vẫy tôi, tươi cười: “ Chào tổng giám đốc!”.
Tôi gật đầu với bọn họ, khẽ mỉm cười, ngồi xuống đầu
phía bên kia. An Lâm dùng mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi ngồi lại gần một
chút.Hai người đàn ông lần lượt bắt tay tôi và tự giới thiệu: “ Tôi là giám đốc
bộ phận quảng cáo của Tập đoàn Tư Duy”. Tập đoàn Tư Duy? Công ty của Tần Tử
Long? Tôi ngẩn người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Người đó lại nói: “ Tổng giám đốc của chúng tôi bị tắc
đường, nói sắp đến rồi.” Cuối cùng tôi định thần lại, như thể bị sét đánh, đứng
bật dậy, nở nụ cười hối lỗi: “ Tôi nhớ ra tôi có việc gấp, tôi đi trước đây.”
An Lâm kinh ngạc gọi: “ Diệp Tử”, tôi cũng cười với cô vẻ đầy hối lỗi: “ Em cứ
chiêu đãi họ đi, chị có việc gấp, việc vô cùng gấp.” Vừa mới đi ra đến cửa, cửa
đã bị mở ra, Tần Tử Long đứng ở trước cửa, khuôn mặt sa sầm, ánh mắt trân trân
nhìn tôi, trong mắt giá lạnh thấu xương. Anh ung dung lên tiếng: “ Cái gì mà
việc vô cùng gấp? Không cần kiếm tiền nữa à?” Tôi bước lùi về sau mấy bước.
Anh nhìn tôi, giọng nói càng không có chút ấm áp nào:
“ Ngồi xuống, từ từ nói!”. Giọng nói đó rõ ràng là đang ra lệnh, nhưng anh bẩm
sinh đã có tố chất lãnh đạo. Tôi đành phải ngồi xuống ghế sofa, anh ngồi ngay
bên cạnh tôi.
Hai người đó luôn miệng gọi “ Tổng giám đốc, tổng giám
đốc”, ngừng một lát lại giới thiệu: “ Đây là
“ Không cần giới thiệu!”. Tần Tử Long ngắt lời, châm
một điếu thuốc đặt lên miệng, phả từng đợt khói thuốc vào mũi tôi, tôi đành
phải gắng gượng để bàn chuyện làm ăn với anh. Đang định mở miệng nói, anh lại
như thể phát hiện ra ý đồ của tôi, chậm rãi nói: “ Về việc làm ăn, tôi có thể
ký kết, nhưng có một điều kiện.”
Tôi giật thót, đoán rằng điều kiện anh đưa ra chẳng
hay ho gì.
Kết quả là anh nói càng chậm hơn: “ Tối nay em đưa hợp
đồng đến nhà tôi, tôi sẽ ký”. Mặt tôi nóng bừng như thể có vô số khí nóng đang
bốc lên trên não tôi, nổi giận đùng đùng trừng mắt lên nhìn anh: “ Anh coi tôi
là gì vậy?”. Anh lấy đầu ngón tay gõ gõ điếu thuốc, nở nụ cười vô cùng bí hiểm:
“ Em coi là gì thì tôi sẽ coi là thế.”
An Lâm vội vàng nói đỡ cho tôi: “ Tổng giám đốc của
chúng tôi không phải là loại người mà anh nghĩ đâu.”
Anh hỏi ngược lại: “ Là loại người nào?”.
Tôi cố nín nhịn cơn bực bội trong lòng, cảm thấy vô
cùng khó chịu: “ Rốt cuộc anh muốn gì? Anh không thành tâm để nói chuyện làm
ăn, anh hẹn tôi ra đây....”
“ Là em hẹn tôi!”. Tôi còn chưa nói xong anh đã lườm
tôi một cái, rít một hơi thuốc, phả khói thẳng vào mặt tôi nói từng chữ: “ Là
nhân viên của em nói, em hẹn tôi.”
“ Tần Tử Long!”. Tôi tức giận đến độ phát run lên,
đứng bật dậy
“ Tôi ở đây!” Anh đáp lời, đúng là có khả năng làm cho
người khác tức chết.
“ Anh là tên khốn!”. Tôi nghiến răng, nghiến lợi, ánh
mắt sắc nhọn như dao, chỉ muốn đâm cho anh chết luôn.
“ Trong mắt em tôi chả là thứ gì cả”. Anh tự mỉa mai
chính mình, lấy ngón tay dập điếu thuốc, “ Làm tên khốn cũng được đấy chứ”. Tôi
tức giận đá vào đùi anh, anh đau điếng trợn trừng mắt nhìn tôi, sau đó đứng
dậy, hét lên với tôi: “ Em muốn anh phải làm thế nào? Anh muốn ôm em vào lòng
để nâng niu như báu vật mà em còn không bằng lòng.”
“ Anh!” Tôi tức giận quay mặt đi, khóe mắt liếc nhìn
thấy hoa quả để trên bàn, cầm lên và ném thẳng vào người anh. Anh ôm chầm lấy
tôi, nghiến răng nói từng tiếng: “ Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồng
hồ.”
An Lâm bước tới, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đứng
cạnh khuyên nhủ: “ Tổng giám đốc Tần, anh và tổng giám đốc của chúng tôi liệu
có phải có hiểu nhầm gì không?”
“ Không hiểu nhầm!” . Chúng tôi cùng đồng thanh.
Hai người cấp dưới của Tần Tử Long cũng vội vàng
khuyên nhủ: “ Hai vị tổng giám đốc, có chuyện gì từ từ nói”.
“ Chẳng cần đâu!”. Lại là hai người cùng đồng thanh.
“ Sao anh lại nói cùng lúc với tôi?”. Tôi nổi giận
đùng đùng, tay đấm thẳng vào ngực anh. Anh sa sầm nét mặt, giọng nói càng ác
liệt hơn: “