
n dao đang cứa thịt
trên người tôi, sống không bằng chết.
Ngày hôm đó mười năm trước đây, trời đổ mưa phùn, từng
hạt nhỏ li ti, rơi vào người thấy lành lạnh. Tôi cầm ô, bước đi trên cầu dành
cho người đi bộ. Ông xã đi từ hướng ngược lại tới, có biết bao nhiêu người vội
vã lướt qua, trong biển người mênh mông, ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi, đột
nhiên mỉm cười.
Cây bút như thể nặng nghìn cân, tôi không thể nắm chặt
được. Từng nét chữ cứ quấn lấy nhau, viết không rõ ràng được.
Tối hôm tổ chức đám cưới, bộ chăn gối màu
đỏ, ngay cả ga giường cũng màu đỏ. Phía bên ngoài cửa, khách khứa vẫn ồn ào
huyên nào, những tràng pháo vẫn nổ liên miên. Khắp nơi đèn rực sáng, chiều lên
khuôn mặt mọi người, như thể được chạm khắc muôn vàn hạt vàng liti, sáng lấp
lánh. Chiếu vào đôi mắt của ông xã, rực rỡ sáng ngời, còn chói lòa hơn cả vàng
kim.
Anh ôm tôi vào lòng, khẽ nói: “Từ nay về
sau, anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ”.
Bàn tay trơn tuột, bút rơi xuống bàn, kêu “tách” một
tiếng.
Một bàn tay tôi khẽ đặt lên đùi đang nắm lại, chỉ muốn
mỉm cười, nhưng trên mặt lại sống sượng, không thể nào cười nổi, ngược lại chỉ
muốn khóc.
Tôi cắn chặt răng, hết lần này đến lần khác nói với
chính mình. Nhất định phải kiềm chế, không được rơi lệ. Chỉ cần ký tên, từ nay
về sau chân trời góc biển mỗi người một nơi, không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi từ từ chậm rãi ký tên một cách khó khăn vào quyển
“Sổ đăng ký ly hôn” và “Đơn thuận tình ly hôn”. Đưa cho người phụ nữ, gắng
gượng mỉm cười.
Nhưng trong lòng, nỗi đau từ từ xâm chiếm, tứng chút
từng chút một, nỗi đau đó như xuyên thấu vào tận xương tủy, đau đến độ không
thể kiềm chế được.
quá trình diễn ra thuận lợi hơn so với suy nghĩ của
tôi, chúng tôi nhanh chóng nhận được quyển sổ ly hôn. Toàn bộ tài sản đều thuộc
về tôi, anh chẳng lấy thứ gì cả. Tôi cầm chặt cuốn sổ bìa đỏ trên tay, giống
như cầm một bó đuốc đang cháy rừng rực, muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể tôi.
Thứ màu đỏ này khiến con tim giật mình kinh hãi, khiến
ta nhìn thấy chỉ muốn chảy nước mắt. Giống như máu vậy, những giọt máu tanh thê
lương, cùng tụ họp lại, biến thành một cuốn sổ ly hôn.
Là máu, là máu đỏ không thể nào rửa sạch được.
Là máu của đứa bé.
Bước ra khỏi cửa, dường như thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm
cười : “Cho dù đang muốn khóc vẫn cứ có thể cười”.
Giọng tôi bình thản : “Anh về đi, em gọi Tần Tử Long
đến đón em”. Tôi cố tình nói như vậy, chỉ là muốn làm người xa lạ hoàn toàn.
Tôi rút di động ra, tay run rẩy ấn điện thoại, tôi nở nụ cười : “Tần Tử Long,
em ly hôn rồi, anh đến đón em có được không ? ”
Anh trả lời : “Anh ở đây”. Giọng anh khàn khàn : “Anh
xin lỗi, bởi vì lo lắng em sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên anh cũng đến Sở Dân
chính trước rồi, bây giờ em nhìn về phía bến trái xem”.
Tôi nhìn về phía bên trái, ở đó có hai, ba chiếc xe
đang đỗ, người ở trên một trong số những chiếc xe đó bước xuống, dáng người cao
ráo, đang cầm ô, tiến về phía chúng tôi.
Tôi quay người, khẽ gật đầu với ông xã : “Xin lỗi , em
đi trước đây ! ”. Con tim tôi đang đập dồn dập.
Tôi đội mưa, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang.
Những giọt nước mắt đó cuối cùng cũng hòa lẫn với nước mưa chảy xuống. Tần Tử
Long lao đến, che ô lên trên đầu tôi, trách móc : “Em bị ốm mà còn không chịu
chú ý sức khỏe ! ”. Tôi gắng gượng mỉm cười, nước mắt không ngừng trào ra : “Em
rất khỏe”. Tôi chỉ cười, đưa cuốn sổ ly hôn cho anh xem : “Cuối cùng em cũng đã
ly hôn”.
Chín tháng sau.
“ Diệp Tử, đây là bản kế hoạch quảng cáo đường ngầm.”
“ Diệp Tử, đây là bản thiết kế quảng cáo của công ty
Dược Thạch Huy.”
Trên bàn trước mặt, tài liệu đã chất đầy như núi. Từ
sau hôm rời khỏi nghĩa trang, trong một khoảng thời gian dài tôi đều rất tiêu
cực. Cho đến cuối, bán nhà, bán xe, bán tất cả mọi thứ có được số tiền hơn hai
trăm vạn tệ để mở công ty quảng cáo này. Chín tháng rồi, Tần Tử Long đã biến
mất khỏi thế giới của tôi chín tháng.
Cuộc đời của tôi đang bắt đầu lại từ đầu, tất cả mọi
thứ đều đã khác rồi. Trở thành người phụ nữ thành đạt, bắt đầu kiếm tiền để mua
nhà, xe, con số trong sổ tiết kiệm cũng ngày càng nhiều hơn. Thì ra tất cả mọi
thứ đều cần thời gian chín tháng là có thể thay đổi.
“ Diệp Tử, có một khách hàng lớn.” Cô phụ trách khách
hàng xinh đẹp An Lâm đưa tập tài liệu cho tôi rồi nói: “ Theo như tôi biết, mỗi
năm tiền đầu tư quảng cáo của họ lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.” An Lâm
là một cô gái đẹp thướt tha yêu kiều, tìm kiếm khách hàng đúng là siêu đẳng.
Thương trường như chiến trường, đôi khi những mưu mẹo
bỉ ổi có thể coi là diệu kế.
Tôi bận đến độ không có thời gian mà ngẩng đầu lên,
chỉ nói: “ Được, em hãy giúp chị liên hệ.”
Cô cười nói: “ Em liên hệ được rồi, nói là tối nay gặp
mặt trò chuyện.”
“ Được, vậy tối nay gặp lại em.”
“ Sếp ơi, đừng có quá mải mê làm việc.”
“ Cảm ơn!” Tôi ngước mắt lên, mỉm cười với cô, rồi lại
cúi đầu tiếp tục làm việc. Chỉ có làm việc không ngừng nghỉ, nhét đầy đầu óc,
mới có thể quên đi rất nhiều chuyện.
“ Em phải hạnh