
gây phiền phức cho anh rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không
thể đi làm được rồi”.
Giám
đốc nói: “Không sao, tôi và chồng cô là chỗ anh em mà”.
Tôi nở
nụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.
Cô nói
thẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.
Trong
xe, anh vẫn không chịu từ bỏ việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặc
kệ, không thèm chú ý đến anh. Cuối cùng, anh nói: “Trương Lâm Lâm đã dọn đi
rồi, anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Sau này anh sẽ không bao giờ liên lạc
với cô ta nữa”.
Tôi
nhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với một người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụ
nữ đó đã uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của anh ta. Nếu người phụ nữ
đồng ý làm kẻ câm điếc bám theo anh ta, tôi nghĩ, có đánh chết anh ta cũng sẽ
không cắt đứt.
Đàn ông
trong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!
Về đến
nhà, tôi đóng chặt cửa phòng. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi tên
tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không nghe tiếng anh gọi, không nghe từng lời
nói của anh. Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.
Nhưng
trong lòng, thực sự không hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua một chút
nào.
Cuối
cùng, anh tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. Anh ghì chặt tôi xuống giường, hai
chân đè chặt lấy hai chân tôi, một tay kê đầu tôi lên, một tay ghì chặt lồng
ngực tôi. Anh gần như cầu xin: “Bà xã, em đã không để cho người khác biết anh
ngoại tình, đã giữ sĩ diện cho anh. Nếu đã như vậy, sao em lại không bằng lòng
tha thứ cho anh?”.
Đúng
vậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều không hề hay
biết, không biết anh đã phản bội tôi, không biết anh đã ngoại tình. Họ chỉ biết
rằng anh là một người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng anh rất yêu bà xã của anh!
Người
ngoài, họ chẳng biết gì cả!
Nhưng
trong lòng tôi hiểu rất rõ, rõ đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.
Anh
nghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phải
em thực sự muốn ly hôn?”.
Anh đã
nói trúng tâm tư của tôi, biết tôi không muốn ly hôn. Anh hiểu tôi hơn ai hết!
Nhưng, anh đã hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.
Anh
giống như một vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mình
nhưng trên người lại không hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, không muốn nghe
thấy từng câu từng chữ anh nói!
Tôi
chợt buột miệng nói: “Em muốn về nhà…”
Anh an
ủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.
Tay tôi nắm
chặt lấy áo anh, lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng nói của tôi đã sụt sùi:
“Đây đã không còn là nhà của em nữa rồi!”.
Môi anh
khẽ động đậy nhưng lại không thốt lên lời nào. Cuối cùng, anh nói với giọng xót
xa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai anh sẽ đưa em ra sân
bay”. Anh lại ôm chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạm
xa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này anh cũng không đồng ý đâu!”.
Tôi
nhìn anh chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.
Tôi ra
sức chặn đôi tay mình vào ngực anh, gục đầu vào khuỷu tay anh, chỉ lặng lẽ chảy
nước mắt.
Anh cố
sức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “Anh hiểu em, em đã từng nói, chúng ta đều
là con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia đang nghĩ gì, rời xa nhau
thì sẽ nghẹt thở. Những câu này, là chính em nói đấy”. Anh hôn lên trán tôi,
nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em đã quên rồi
sao?”.
Sao có
thể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.
Lúc còn
trẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử thật lòng với nhau, thật lòng yêu
thương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết,
“lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đến
già” là những điều có thể nhìn ngắm chứ không thể với tới được.
Xa vời
đến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.
Nằm mơ
đến tận bây giờ, chính mình cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nên đã đập
tan giấc mộng.
Không
bao giờ có thể ghép lại được nữa!
Vô số
xe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi.
Ông xã đang lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường quen thuộc bên
ngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây không phải là đường đến sân bay!”.
Ánh mắt
anh thoáng hoảng hốt, tôi khẽ lay anh, anh giật mình, phanh gấp, dừng xe bên
đường: “Bà xã, sao vậy?”.
Tôi
lạnh lùng nói: “Hình như anh đi nhầm đường rồi!”.
Anh
nhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, anh vội nói:
“Anh xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục đi trên con đường sai. Tôi hơi
bực: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”.
Anh vẫn
tỉnh bơ như không nghe thấy gì.
Tôi đập
vào vai anh: “Anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em cần đến sân bay gấp”.
Anh quay sang nhìn tôi, nói một cách khó khăn: “Anh xin lỗi…”.
Tôi
toàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “Anh cố ý phải không?”.
Anh
quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi
thực sự không còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì