
được đi cùng với người đàn ông khác”. Anh đập mạnh tay vào vô lăng: “Nhìn thấy
em cười cười nói nói với người đàn ông khác, anh không thể chịu đựng nổi!”.
Tôi lạnh lùng trả lời: “Anh cười cười nói nói với Tiểu
Nhã, sao lại bắt em phải chịu đựng chứ?”.
Anh hít thở một hơi thật sâu, nói với vẻ bất lực: “Là
tại anh không tốt, anh không nên coi nhẹ cảm nhận của em, sau này, sẽ không như
vậy nữa đâu. Anh sẽ không bao giờ ăn cơm riêng với cô ấy, không ở trong văn
phòng riêng với cô ấy, không có việc gì cũng không nói cười với cô ấy”.
Như vậy còn tạm được
Anh lại bổ sung thêm: “Em cũng vậy, không cho phép em
qua lại với người đàn ông khác, ngoan ngoãn ở nhà”. Mặt tôi lạnh tanh, không
thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng đang cười thầm: “Sau này anh ở cạnh
Tiểu Nhã thì phải làm sao?”. Anh nhíu chặt đôi lông mày: “Trừ phi bắt buộc”.
Tôi mỉm cười: “Vậy thì em có thể xem xét!”. Anh nói
khẽ: “Xem cái đầu em đấy, cứ quyết định như vậy đi!”. Anh đột nhiên dừng xe:
“Đến nhà rồi, em xuống xe đi!”.
Tôi thắc mắc: “Còn anh thì sao?!”. Chẳng phải đã nói
xin nghỉ mà?
“Anh không xin nghỉ, lừa em thôi!”.
“Đồ gian xảo!”.
“Được rồi, em xuống xe đi!”. Anh hôn trộm vào má tôi
một cái: “Tối nay anh sẽ về đúng giờ”. Anh lại còn nhấn mạnh: “Em không được
phép gọi điện thoại cho Tần Tử Long đâu đấy!”.
“Ơ!”. Tôi xuống xe, tươi cười vẫy tay tạm biệt anh. Trong
óc tôi đang nghĩ đến tấm danh thiếp của Tần Tử Long, không biết tôi đã vứt đi
đằng nào rồi? Lát nữa tôi phải tìm kỹ lại xem.
Nói thế nào, cũng phải cảm ơn anh ấy tử tế mới được!
Tôi tìm khắp cả căn nhà, cuối cùng lại tìm thấy tấm
danh thiếp ở trong chiếc ví nhỏ màu lập tức gọi điện, Tần Tử Long nhấc máy,
giọng nói uể oải: “A lô, ai vậy?”.
“Là em đây!”. Tôi vội nói rõ thân phận: “Diệp Tử”.
“Ơ”. Anh ta hỏi: “Mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ?”.
Tôi cười ngốc nghếch với anh ta: “May mà có anh, nếu
không, em thực sự không biết phải xử trí ra sao”.
Anh ta hỏi lại với vẻ rất nghiêm túc: “Nếu không có
anh, em xử trí ra sao?”.
Tôi nghĩ một lát: “Em sẽ rời khỏi đó, sau đó một mình
trốn vào góc nào đó mà khóc”. Anh ta trầm mặc không nói, tôi vội hỏi: “Có phải
là em nói sai điều gì không?”.
Một lúc sau, anh ta mới từ tốn nói: “Không đâu, đột
nhiên anh nhớ đến người vợ đã để mất trên thiên đàng. Lúc đó, cũng bởi vì người
khác giở trò, cô ấy hiểu nhầm, nên đã đem theo con cùng đi lên thiên đàng rồi”.
“Em xin lỗi...”.
“Em không cần xin lỗi đâu”. Anh ta cười, chuyển đề
tài: “Phải rồi, em có quay lại trường học không?”.
“Ồ?!”. Tôi không hiểu anh đang muốn nói đến điều gì.
“Em quên rồi sao?”.nh nói: “Chúng ta học chung một
trường mà!”.
“Chẳng phải anh học cùng trường với ông xã em sao?”.
Tôi nhận ra sơ hở.
“Không phải, ban đầu anh học cùng trường với em, sau
đó mới chuyển đi. Chúng ta không cùng học một lớp, em là lớp H, anh là lớp I, ở
cạnh nhau”.
“A...”. Tôi kêu lên thất thanh, “Thì ra là bạn cùng
trường!”.
“Đã là bạn cùng trường, khi nào có thời gian rảnh,
cùng đi ăn bữa cơm nhé!”.
“Việc này...”.
“Em cần hỏi ý kiến ông xã sao?”. Anh ta đoán ra ngay
lý do.
“Không phải!”. Tôi vội nói: “Là em cần mời anh ăn cơm,
cảm ơn anh!”.
“Vậy chúng ta hẹn thời gian đi”. Giọng nói của anh ta
có vẻ hơi uể oải.
“Đợi đã”. Tôi vẫn còn nghi ngờ, “Nếu anh là bạn cùng
trường của em, sao anh lại không biết em tên là gì? Lúc ở trên xe phải hỏi em?
Còn nữa, hôm ở vườn hoa, sao anh lại không nói rõ?”.
Anh ta cười sảng khoái: “Em đoán th
Tôi lắc đầu: “Em không biết!”.
Anh ta cười nói: “Anh cố tình đấy!”.
Tôi thở phào: “Ồ, em cứ tưởng anh là...” nội gián Tiểu
Nhã sai đến để thăm dò. Đương nhiên vế sau tôi không dám nói ra.
Anh ta hỏi: “Là gì cơ?”.
Tôi nói: “Không có gì!”. Tôi xoa xoa cái bụng đang đói
cồn cào, vội nói: “Em không nói chuyện với anh nữa, em còn phải nấu cơm”.
Anh ta “ơ” một tiếng rồi gác máy.
Ông xã không những về nhà đúng giờ, hơn nữa còn sớm
hơn thường lệ. Câu hỏi đầu tiên khi anh bước vào nhà là: “Em có gọi điện cho
hắn ta không?”.
Tôi phủ nhận luôn: “Đương nhiên là không”.
Anh gật đầu vẻ hài lòng, nhìn dọc nhìn ngang, săm soi
bộ váy tôi đang mặc: “Em không có bộ quần áo nào khác sao?”. Tôi vô cùng sung
sướng: “Em đi thay ngay đây!”.
Khi quay về phòng ngủ, vừa thay xong quần áo, tôi liền
nghe thấy tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra ngoài, Tiểu Nhã đã tươi cười rạng rỡ
bước vào, tay xách rất nhiều ho
Cô ta đi đến trước mặt tôi, mỉm cười: “Chị dâu, em xin
lỗi!”.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, mỉa mai: “Ôi, Tiểu Tam, sao
lại có nhã hứng đến nhà chị vậy?”. Tôi cố tình châm chọc: “Không phải, là Tiểu
Nhã, chị nhất thời nói nhầm”.
Cô ta đột nhiên lao đến quỳ sụp trước mặt tôi.
Tôi như bị điện giật, sợ hãi tim đập loạn xạ, người
đàn bà này lại định diễn trò gì nữa đây? Đúng là làm cho người ta sợ chết
khiếp! Xem ra, dính với cô ta, tôi cũng không sống thọ nổi!
Cô ta dập đầu lạy: “Chị dâu, chị hãy tha cho em đi. Em
chỉ đơn thuần thích anh ấy thôi, em thực sự không làm gì cả!”.
Việc này là thế nào vậy chứ?! Giả vờ đáng thương để