
phải giao cho người đàn ông vô trách nhiệm như anh
nuôi dưỡng?”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, càng cố tình ác độc đổ oan cho anh:
“Anh nhất định muốn cướp được đứa bé, sau đó ngược đãi nó”.
Anh nói: “Vậy thì khỏi
bàn”.
Anh định bước ra ngoài,
tôi túm anh lại: “Nói xong hãy đi, tôi không muốn cứ phải lằng nhằng mãi”. Anh
buông tay tôi ra, giọng nói càng kiên quyết: “Anh muốn đứa bé!”.
Cuối cùng anh hất tay tôi
ra, vội vã bước ra ngoài.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Khi bước đến cửa khu lầu
Luật sư, tôi đuổi kịp theo anh. Gió lạnh thổi vào mặt, như dao cứa. Tôi nắm lấy
cổ tay anh, cầu xin: “Hãy trả con lại cho em!”.
Đây là đứa con của tôi,
sao anh có thể cướp nó đi được chứ?
Anh lì mặt nhìn tôi, giọng
lạnh lùng: “Không thể nào!”.
Tôi đột nhiên trào nước
mắt, hỏi: “Anh đã bao giờ
Anh im lặng.
Trái tim tôi run rẩy, cố
gắng ngăn nước mắt lại, nghẹn ngào: “Nếu như anh đã từng yêu em, vậy thì hãy
trả con lại cho em!”.
Sắc mặt anh nhợt nhạt,
môi mím chặt. Lòng tôi đau đớn như dao cứa, nói vẻ bi thương: “Anh biết rõ em
yêu đứa bé này, cho nên anh không thể cướp nó đi được. Anh không thể tàn nhẫn
đến như thế”.
Mặt anh lạnh lùng, giọng
nói khản đặc: “Anh muốn đứa bé này!”. Anh nói từng tiếng, lời nói giống như
muôn vàn lưỡi dao, lao thẳng vào người tôi, “Anh cũng yêu đứa bé này!”.
Tôi ra sức lắc đầu,
“Không thể, có phải là anh nhất quyết muốn gây chuyện ồn ào để phải xấu mặt ở
tòa án hay không?”. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh mắt hoang vu: “Cho dù như
vậy, anh cũng vẫn muốn đứa trẻ này!”.
Tôi nghiến răng: “Anh
đang ép em”.
Ánh mắt anh rất đáng sợ.
“Đúng rồi, anh cứ ép em đấy!”. Tôi từ từ thả tay ra, cảm thấy rất tuyệt vọng,
dường như đang ở ngay bên cạnh vực sâu không đáy, chỉ sảy chân một bước là mãi
mãi rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Người đàn ông này, đến
tận bước này mà vẫn không chịu buông tay.
Anh đến chết cũng không
chịu buông tay!
Cơn gió lạnh buốt thấu
xương, lao thẳng vào mặt. Tôi nhìn theo bóng dáng anh nhưng lại không thể nào
khóc được, thực sự con tim đã chết rồi.
Gây ồn ào đến mức này,
tôi nằm im giữa sa mạc, chờ đợi cái chết, khắp mặt đất đều là nỗi tuyệt vọng.
Vậy thì sẽ ra tòa, vậy
thì xấu mặt với mọi người. Dù sao chính anh còn không sợ, tôi sợ gì chứ?
Con đường đất nhỏ hẹp,
cây mọc hai bên đường, trong bãi cỏ rộng lớn, những bông hoa đang nở rộ. Vườn
hoa công cộng của tiểu khu vẫn luôn luôn rất yên tĩnh, môi trường và không khí
thật tuyệt. Thỉnh thoảng còn có những bà mẹ trẻ đẩy những em bé chưa đầy một
tuổi đang nằm trong xe đi dạo.
Tiếng chuông điện thoại
lại vang lên, Tần Tử Long dường như vẫn không chịu từ bỏ. Tôi không còn tâm
trạng nào để trò chuyện với anh, không muốn nghe máy, không muốn nghe bất cứ âm
thanh nào.
Những tiếng bước chân hối
hả truyền vào trong tai tôi. Tôi tìm kiếm xung quanh. Ở con đường nhỏ phía đối
diện, có vài người đang đứng. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống khuôn mặt anh,
tôi lặng lẽ nhìn anh, há miệng định gọi anh, nhưng lại kìm lại được.
Từ xa nhì lại, tôi dường
như nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, lồng ngực thở phập phồng, tiếng chuông
di động lại vang lên, tôi không nghe máy. Anh lại quay đầu, vừa vặn mắt đối mắt
với tôi.
Anh chạy nhanh vượt qua
bãi cỏ đến trước mặt tôi thở phào: “Sao em lại không nghe điện thoại?”. Tôi
không lên tiếng, chỉ im lặng. Dưới ánh trăng đêm, ánh mắt anh sáng ngời: “Sao
thế? Anh ta thực sự nhất định đòi đứa bé sao?”.
Lẽ ra cần có người khuyên
tôi hãy bỏ đứa bé đi, nhưng không có ai nói với tôi điều này. Họ đều hiểu rõ
đứa bé này quan trọng với tôi đến nhường nào.
Tôi còn có thể nghĩ thêm
được gì nữa đây? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, đã không thể nào suy nghĩ
thêm được gì.
Tôi chậm rãi bước về phía
trước, hai tay vòng ra sau, chỉ cảm thấy lòng trĩu nặng. Tần Tử Long đột nhiên
ôm lấy tôi, hơi nóng phả vào bên tai tôi, anh khẽ run rẩy: “Lạnh quá, hãy cho
anh mượn chút hơi ấm!”.
Áo khoác của anh rất
rộng, từng luồng gió thổi thẳng vào bên trong. Anh lấy áo khoác trùm kín tôi,
toét miệng cười: “Để anh kể truyện cười cho em nghe nhé?”.
Tôi ngước mắt nhìn anh,
khẽ nói: “Sau này anh cứ mặc kệ chuyện của em!”.
Nụ cười của anh khựng lại
nơi khóe môi, chợt sa sầm nét mặt. Anh thấp giọng nói: “Anh xin lỗi! Anh không
nên tự ý giúp em mua lại cái đĩa đó”.
“Thực sự cần phải tố cáo
anh ấy
Tôi hỏi từng chữ, “Thực
sự phải làm cho anh ấy rơi vào tình cảnh đó sao?”. Tôi không thể kìm chế hơn
nữa, toàn thân run lẩy bẩy: “Trước đây thật ngốc, cứ tưởng rằng có tiền hay
không cũng không quan trọng. Giờ đây, ngay cả nhà em cũng không có, anh ấy còn
muốn tranh giành đứa con với em”. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, lấy
tay che miệng, chỉ khóc ròng.
Mười năm dài đằng đẵng đã
trôi qua, thì ra tôi đã mất hết tất cả.
Có được tiền, có được căn
hộ, vậy thì có tác dụng gì chứ? Tôi đã không có chồng, không có nhà.
Cả cuộc đời này không thể
tìm lại được nữa rồi.
Niềm hạnh phúc trước đây
đã thực sự rời bỏ tôi mà đi giống như con diều đã bay cao, đã bay đến m