
ng
Uyển Yểu, 10 năm nưa gió kiên trì mỗi ngày cũng trôi qua, thật sự là một đoạn
năm thắng đằng đẵng.
Văn phòng Hàn Vệ Vũ trang
hoàng cực kỳ xa hoa, Tống Uyển Yểu cảm thấy nhàm chán: “Rất
giống văn phòng của ba với anh rể của em, ánh vàng lấp lóe làm hoa mắt người
khác, văn phòng bác cả em vẫn là tốt nhất.”
Hàn Vệ Vũ mở tập tài liệu
trên bàn nói: “Văn phòng của bác cả em rất bề bộn,
nhưng những cây gỗ lim, gỗ tử đàn trong văn phòng bác so ra văn phòng anh còn
xa xỉ kém xa.”
Tống Uyển Yểu lười biếng
nói, cô đi đến tựa vào giá sách bên tường, giá sách vừa cao vừa rộng chất đầy
đủ loại kiểu sách dày cộm, cô tựa sát vào tầm mắt để ý đến ngay cuốn sách “cách
ngọc trai tán gái” ở tầng sách thứ hai. Cô nghiêng gáy sách lên, bên trong là
tấm ảnh của cô khi lấy được giấy khen ở trong tủ.
Cô đẩy ngăn tủ, cầm tấm
ảnh lên, xúc động dùng đầu ngón tay xẹt qua nụ cười của cô gái trong tấm ảnh.
“Đừng động vào tấm ảnh
kia.” Phía sau bàn Hàn Vệ Vũ giương mắt nhìn một cái, lại
cúi đầu xem tài liệu: “Xem xong rồi nhớ bỏ lại nhé.”
“Đây là ảnh của em.”
Hàn vệ Vũ không ngẩng đầu
lên: “Ai nói, ảnh trong tay anh chính là của anh.”
Tống Uyển Yểu cùng tấm
ảnh tuổi trẻ của mình lưu luyến không rời, Hàn vệ Vũ nói: “Hay
như vậy, chờ lần sau anh phục chế một tấm tặng cho em.”
“Rõ ràng là ảnh của em
cần gì anh giả bộ hào phóng như thế.” Tống
Uyển Yểu cẩn thận đem tấm ảnh bỏ lại chỗ cũ: “Em
thấy anh chính là đã quá quen thói cường đạo ăn cướp đó rồi, của anh là của
anh, của người khác vẫn là của anh.”
Hàn Vệ Vũ cười: “Anh
là người làm ăn đứng đắn, xuất thân trong sạch, thành thành thật thật.”
Tống Uyển Yểu lườm anh
một cái, ngồi vào trong sofa, nhướng mắt ngáp một cái: “Em
ngủ một lát, lát nữa gọi em.”
Hàn Vệ Vũ chỉ chỉ cánh
cửa trong góc: “Đừng ngủ trên sô pha, không
thoải mái, bên trong có giường.”
Hai mắt buồn ngủ của Tống
Uyển Yểu đã sắp không mở ra được “Ừ” một tiếng liền mở cửa đi vào.
Đến lúc tỉnh lại, trong
mông lung Tống Uyển Yểu chỉ cảm thấy nóng, rõ ràng gió điều hòa còn thổi vù
vù, nhưng lại giống như đang ở cạnh lò sưởi, cô từ từ nhắm hai mắt lại, kéo cổ
áo, trở mình một cái, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, lại đưa tay sờ sờ.
Nháy mắt tiếp theo, tay
cô bị nắm chặt, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: “Đừng
nhúc nhích.”
Cô sợ tới mức tỉnh ngủ
không thể tỉnh hơn, cô trợn to hai mắt nhìn nhìn bên sườn mặt Hàn Vệ Vũ, một
câu cũng không nói nên lời.
Hàn Vệ Vũ thầm lầm bầm
dựa sát tới: “Còn sớm, ngủ thêm lát nữa đi.”
Bên trong màn cửa sổ dày
cộm, tối đen một mảng, Tống Uyển Yểu đẩy người đàn ông bên cạnh: “Mấy
giờ rồi?”
“Không biết, nói chung
là hơi muộn một chút.”
“…nửa đêm?”
“Ừ…”
Tống Uyển Yểu muốn ngồi
dậy, nhưng bất đắc dĩ vì cánh tay đàn ông đang khóa chặt cô, cô đành phải đẩy
ngực anh một lần nữa: “Không phải bảo anh gọi em sao?”
“Anh gọi rồi, em không
tỉnh.”
Vô lại thật là vô lại!
Tống Uyển Yểu tức giận
nói: “Thôi đi, anh nhanh buông em ra, em phải về
nhà.”
“Không cần đâu.” Hàn Vệ
Vũ vẫn là dáng vẻ muốn ngủ:“Vừa rồi chị em gọi điện
thoại, anh bắt máy, anh bảo em đang ở trong văn phòng anh nghỉ ngơi, sáng ngày
mai anh trực tiếp đưa em đi làm.”
Tống Uyển Yểu giật mình,
che mặt rên rỉ…thở dài, trời ạ, giết chết cô đi.
Hàn Vệ Vũ dính lại càng
gần, môi cọ cọ trên hai má của cô, sờ soạng nói: “Em
tỉnh chưa? Tỉnh rồi cho anh hôn nhé.”
Tống Uyển Yểu liều chết
đẩy anh ra, bên đẩy bên tránh, Hàn Vệ Vũ xoay người chặn cô lại, nhẹ nhàng giữ
chặt hai tay cô, không chút do dự mà hôn tới.
Nụ hôn nóng bỏng xâm
nhập, cô bị anh hôn đến thở không nổi, anh càng hôn càng sâu, vừa cắn vừa liếm
khiến cả người cô run rẩy, hỗn loạn mà buông xuôi.
Khi thấy quần áo quá
vướng bận, mà cô lại không có phản ứng, ngón tay nóng bỏng của anh đã linh hoạt
cởi ba cúc áo trên cùng của cô, đôi môi ướt át cũng thuận theo đó di chuyển từ
gáy xuống xương quai xanh, lại lòng tham không đáy mà trượt xuống khuôn ngực
mèm mại trơn bóng của cô.
Dục vọng đàn ông như thủy
triều ập đến, mà cô chỉ là mất đuôi cá, yế ớt giãy dụa, nước mắt cô chảy
xuống, cảm thấy rất tủi thân: “Hàn Vệ Vũ.”
Hàn Vệ Vũ sửng sốt, do
chưa thỏa mãn nên còn cắn nhẹ nơi mềm mại không có vải che lấp kia, anh nâng
người lên, tay lau nước mắt cho cô: “Anh chỉ hôn
thôi, sẽ không làm gì cả.”
“Anh gạt người.” Tống
Uyển yểu khóc thút thít: “Nếu không phải em không đồng ý
thì khẳng định anh sẽ làm.”
Hàn Vệ Vũ ngã vào trên
người cô thở dài: “Em không phải là không đồng ý sao?”
Chỗ lửa nóng của anh đang
gắt gao để ở bắp đùi của cô, cô xấu hổ chỉ muốn ngất xỉu, “Anh
rất nặng, đừng đè em nữa.”
Anh trở mình xuống dưới,
nghiến răng nghiến lợi kéo dài giọng nói: “Quả
thực là muốn tra tấn anh đến chết mà.”
Cả người Tống Uyển yểu
thoải mái, cô ngồi dậy, lau khô khóe mắt, sửa sang lại quần áo, “Em
phải đi rồi”.
Hàn Vệ Vũ ôm thắt lưng
cô: “Đêm nay đừng đi, anh chỉ ôm em, cam đoan cái
gì cũng không làm.”
“Không được, ngày mai em
còn phải đi làm, hơn nữa, ở nơi nà