Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327530

Bình chọn: 8.5.00/10/753 lượt.

~>.<~

_Còn thiếu gì nữa không, tôi tắt đèn nhé!

_Dạ, à, anh mang cho em Tiểu Phong với Dinga với, trong phòng em ý ạ.

_Ừ, chờ đấy.

Hạo Du nói rồi đi luôn ra ngoài. Tiểu Minh giờ còn một mình, nằm trên

giường cuộn tròn trong cái chăn bông ấm áp của Hạo Du thì quên mất cả

phải trả điện thoại cho cậu. Lúc này, cô mới rút nó ra khỏi túi quần, để trước mặt ngắm nghía. Chợt trong đầu nảy ngay ra một ý nghĩ, trong máy

Hạo Du lẽ nào lại không có cái ảnh nào của anh, khéo lại rất nhiều ý

chứ. Mới nghĩ đến đây, Tiểu Minh đã thấy...sướng run người, trùm kín

chăn lén xem ảnh ở điện thoại anh. Nhưng mà đến lúc mở Album ảnh ra thì

thật thất vọng, toàn là ảnh Tú Giang, nếu không thì lại là chụp phong

cảnh. Tiểu Minh chán nản, xem hết tất cả các album mà vẫn toàn thấy Vk

[y3u'>, đến album cuối cùng thì chẳng thèm xem nữa, vứt máy luôn sang một bên. Album cuối có đúng một cái ảnh, bên ngoài có đề tên là Ngố, chắc lại là ảnh Tú Giang. Tiểu Minh nghĩ vậy nhưng lại tò mò mà cầm lấy điện thoại lên và bấm bấm. Cái ảnh trong “Ngố” hiện ra thật rõ nét, là

một cô gái vô cùng dễ thương đang cười rất tươi giữa một rừng hoa, nổi

bật trong chiếc áo choàng bông đỏ chói, hai tay giơ hiệu Victory. Khung

cảnh trong ảnh tuy có đẹp đến độ lung linh huyền ảo nhưng cô gái vẫn là

tâm điểm thu hút bất kì ai khi nhìn vào nó. Và tất nhiên, Tiểu Minh, tuy có hơi sững sờ, ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận ra cô gái trong bức ảnh

chính là mình. “Là...là...mình sao, không...không phải chứ?”

_Này, đã ngủ rồi đấy hả, tôi mang cho cô rồi đây này.

Giật mình vì nghe tiếng Hạo Du, Tiểu Minh luống cuống thoát ra khỏi Album ảnh rồi quay lại nói chuyện như chưa hề nhìn thấy gì.

_Em chưa. Sao anh đi lâu thế? Lấy ngay bên phòng em mà.

_Ừ, lấy điện thoại cho cô. Đây, nạp đầy pin rồi đấy.

_À vâng, cám ơn anh ạ. Hì, điện thoại anh, có tin nhắn của Tú Giang nhưng em lỡ đọc mất một tin rồi, xin lỗi nhé.

_Ừ, không sao.

Hạo Du đưa điện thoại cho Tiểu Minh rồi cầm lấy cái của mình, lên giường nằm luôn. Tiểu Minh cứ nghĩ là Hạo Du ít nhất cũng mắng cô vài câu cơ,

may thiệt. Tiểu Minh thở phào, cô lén nhìn sang Hạo Du rồi lại quay

người vào trong. Nằm cạnh Hạo Du, cô rất muốn hỏi về bức ảnh nhưng cứ

lưỡng lự mãi rồi lại thôi, trong lòng không ngừng khấp khởi vui mừng khi nghĩ về nó, bao nhiêu câu hỏi lại còn cứ lởn vởn trong đầu cô mãi làm

cô không thể nào chợp mắt nổi. Bất chợt, điện thoại vang lên tiếng nhạc

quen thuộc. Đình Phong gọi.

_Dạ, em đây. – Tiểu Minh nghe máy ngay.

_Vịt con à, em chưa ngủ hả. Nằm một mình buồn quá nên gọi cho em, hì.

_Hì, anh đã về nhà lâu chưa, đi đường lạnh lắm không ạ. Nãy em đứng thấy gió thổi rét lắm, hì hì.

_Ừ, cũng bình thường mà, nghĩ đến em là ấm ngay rồi.

_A, hì hì, làm gì chứ ạ. Mà anh ơi...

_Gì vậy vịt con?

_À, quyển sách Tiểu Phần tặng, là do em chọn, anh đừng giận bạn ý nhé. Xin lỗi vì có thể đã làm anh buồn >.<

_Ừ, không sao đâu, tên nó...có vẻ rất hay mà.

_Hic, vậy mà nghe giọng anh buồn vậy hả. Anh à, em...

_Đừng lo, không sao mà, anh sẽ đọc nó, nhé!

_Nếu anh không muốn thì không cần đâu ạ.

_Anh sẽ đọc mà, chắc chắn đấy. Dù sao nó cũng là em chọn mà.

_......

_Vậy thôi nha, em ngủ sớm đi không mệt, ngủ ngon nhé.

_Hì, dạ vâng, ngủ ngon, Đình Phong. Bye anh.

_Bye. À, đợi đã, vịt con...

_Gì vậy anh?

_Cám ơn em. Hôm nay...anh thấy rất hạnh phúc.

_......

_Chưa bao giờ anh có một bữa cơm ấm cúng như thế. Cám ơn em nhiều lắm. Thôi em đi ngủ đi không muộn, ngủ ngon nha.

_Vâng. Đình Phong, ngủ ngon ạ. Em rất vui vì nghe anh nói anh thấy hạnh phúc, hì.

_Ừ, chào em nha.

Chờ Đình Phong cắt máy rồi, Tiểu Minh mới bắt đầu xem mấy tin nhắn gửi

đến lúc hai người đang nói chuyện, đầu óc đang mông lung nghĩ đến những

câu nói của Đình Phong vừa nãy. Thật vui vì cô đã làm cho Đình Phong

được một việc khiến anh hạnh phúc, điều đó khiến cô rất hài lòng. Cô tự

cười thầm một mình rồi nhìn vào hai cái tin nhắn vừa được gửi đến, một

cái là của Tiểu Phần, và một là của...Hạo Du. Dĩ nhiên, Tiểu Minh xem

cái của Hạo Du trước^^. Tin nhắn vẻn vẹn có ba chữ: “Chua ngu a?” (Chưa ngủ à?). “Em chua, anh cung van thuc a?” (Em chưa, anh cũng vẫn thức à?). Tiểu Minh reply lại ngay sau khi đọc.

Có thể là Hạo Du cũng ngại nên chưa ngủ được (như cô) chăng?

Trả lời Hạo Du xong, Tiểu Minh mới đọc tin của Tiểu Phần. “Tjeu Mjh, t0 vua bj mag x0g vj t0j ve mu0n, hjc, ban da ngu chua the?” (Tiểu Minh, tớ vừa bị mắng xong vì tội về muộn, hic, bạn đã ngủ chưa thế?). “To chua, dang nam tren giuong thoi, chua ngu. Ban bi mang lau khong the,

co sao khong, ma di tren duong co noi chuyen gi voi Dinh Phong khong

the?” (Tớ chưa, đang nằm trên giường thôi, chưa ngủ. Bạn bị mắng lâu không thế, có sao không, mà đi trên đường có nói chuyện gì với Đình

Phong không thế?)

Tiểu Minh vừa khẽ cười một mình vừa nhấn phím trả lời Tiểu Phần một tin

nhắn dài, xong lại mở ngay ra xem tin Hạo Du vừa gửi đến, lòng thích thú vô cùng: “To


XtGem Forum catalog