
i khong ngu duoc, dang lam gi the?” (Tôi không ngủ được, đang làm gì thế?)
“Em dang nhan tin” (Em đang nhắn tin)
“Voi Dinh Phong a?” (Với Đình Phong à?)
“Da khong, Tieu Phan anh a” (Dạ không, Tiểu Phần anh ạ)
Tiểu Minh mải mê nhắn tin cho Hạo Du quá, đến khi mở hộp tin ra thì đã thấy hai tin nhắn liền của Tiểu Phần. “Hjc, cug chj n0j ljh tjh th0j, c0 gj dau. A, ma c0 m0t chuyen hay h0 lam
nhe, nhug kh0g n0j chO ban du0c, hehe. Ma ban da n0j v0j Djh Ph0g chua,
anh ay c0 n0j gj kh0g? C0 chuyen gj ve ban v0j Ha0 Du kh0g, ke chO t0
nghe v0j” (Hic, cũng chỉ nói linh tinh thôi, có gì đâu. A, mà có một chuyện hay ho lắm nhé, nhưng không nói cho bạn được, hehe. Mà bạn
đã nói với Đình Phong chưa, anh ấy có nói gì không? Có chuyện gì về bạn
với Hạo Du không, kể cho tớ nghe với). Hic, một tin nhắn dài dằng dặc,
Tiểu Minh vừa đọc vừa sốt ruột muốn biết có chuyện gì hay ho ngay nhưng
vẫn còn một tin nữa của Tiểu Phần đây: “Sa0 ban kh0g tra l0j, ngu r0j ha, hjhj, vay th0j, t0 cug dj ngu day, ngu ng0n nhe Tieu Mjh, m0ah m0ah” (Sao bạn không trả lời, ngủ rồi hả, hihi, vậy thôi, tớ cũng đi ngủ đây, ngủ ngon nhé Tiểu Minh, moah moah). “Tieu Phan, to chua ngu dau, ban co chuyen gi hay ho the, ke cho to nghe di nao” (Tiểu Phần, tớ chưa ngủ đâu, bạn có chuyện gì hay ho thế, kể cho tớ nghe đi nào).
Tiểu Minh trả lời Tiểu Phần rồi vội vàng mở hộp thư ra, hic, vẫn chưa
thấy Hạo Du nhắn tin lại. Đoán là cậu đã ngủ, Tiểu Minh nhẹ nhàng trở
mình quay lại, bất ngờ, cô bắt gặp ánh mắt của Hạo Du. Dưới ánh sáng mờ
ảo của chiếc đèn ngủ, đôi mắt như đang tỏa ra những tia sáng tinh khiết, long lanh. Thấy Tiểu Minh quay lại, đôi mắt chuyển luôn hướng nhìn,
không để bốn mắt nhìn nhau. Thực ra, cho dù thế nào thì hai người vẫn
đang nằm đối diện mà.
_Hạo Du, anh...đang nhìn em phải không?
Tiểu Minh nghe rõ cả tiếng trống ngực mình đang đánh, hỏi xong câu hỏi
là mặt cô cũng đỏ bừng lên. Có điều gì đó mách bảo cô là anh đang nhìn
ngắm cô, từ phía sau.
_Sao anh không nói gì, phải không anh?
Tiểu Minh nhìn chăm chăm vào mặt Hạo Du. Ánh mắt từ từ hướng lên trên và dừng lại trước mặt cô. Im lặng thêm một vài giây nữa, Hạo Du khẽ đưa
tay lên cầm cái vòng ở cổ Tiểu Minh, trả lời chậm rãi:
_Là tôi nhìn cái này, là...nhẫn cưới phải không?
_À, vâng ạ.
Tiểu Minh bối rối nhìn xuống cái vòng có luồn nhẫn cưới vào, mặt lại đỏ
ửng. Thật xấu hổ quá đi mà, ra anh nhìn cái vòng, sao cô có thể nghĩ là
anh nhìn cô được chứ, đã thế lại còn hỏi anh nữa, quả là thấy mình mặt
dày quá mà.
Cô nhìn rồi lén ngước lên nhìn anh, anh vẫn đang mân mê cái nhẫn, chưa
chịu bỏ ra. Bây giờ cô mới để ý, anh chưa bao giờ đeo cái nhẫn cả, chắc
vì nó có tên Minh Minh khắc ở bên trong. Với lại đối với một người đã có người yêu như Hạo Du, bất đắc dĩ phải lấy vợ, không đeo nhẫn cưới cũng
là chuyện thường tình thôi mà, Tiểu Minh biết vậy nhưng nghĩ đến vẫn
thấy buồn. Đang im lặng, cô chợt nghe tiếng Hạo Du hỏi, giọng vô cùng
nhẹ nhàng:
_Tiểu Minh, cô có thực sự yêu tôi không?
Vừa mới nghe anh hỏi xong mà cô đã lại nóng bừng người, những suy nghĩ
cứ lộn xộn vì nghe câu hỏi bất ngờ của anh. Cô thì chỉ muốn nói thật to
lên là “có” nhưng sao cái chữ ấy lại không thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Cuối cùng, Tiểu Minh chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm câu gì.
Hạo Du sau đó cũng chẳng nói gì nữa, cậu quay mặt ra ngoài và nằm yên
lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ trong đêm khuya thanh vắng.
Tiểu Minh ôm Tiểu Phong rồi cũng quay lưng lại, tay cầm chiếc điện thoại nhắn ba chữ: chúc ngủ ngon rồi gửi ngay đến “Chồng ngốc”. Một lúc sau,
điện thoại cô rung lên bần bật, rồi lại là tin nhắn với ba từ “chúc ngủ
ngon” ngắn gọn. Tiểu Minh khẽ mỉm cười, để chiếc máy nhẹ nhàng trên đầu
giường rồi trùm kín chăn, đã mười hai rưỡi rồi, cô định bụng sẽ ngủ một
giấc thật đã cho đến sáng.
Hạo Du nhận được tin nhắn “chúc ngủ ngon” của Tiểu Minh rồi cũng khẽ
cười thầm trong lòng, không biết vì cái gật đầu kia hay vì tin nhắn nữa. Cậu nhắn lại cho cô rồi để gọn máy sang một bên và kéo chăn kín cổ.
Nhận thấy cũng đã quá muộn để tiếp tục thức như thế, cậu quyết định sẽ
ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng.
Thực ra...
Cả đêm, cả Tiểu Minh mà Hạo Du đều không ngủ được. Tôi có cảm giác mọi chuyện lúc này cứ như trong giấc mơ vậy, một giấc mơ mà trước khi lấy anh tôi thường hay gặp. Đó là cuộc sống gia đình bình dị
và ấm áp. Mỗi buổi sáng, người chồng sẽ đến bên giường và đánh thức
người vợ dậy bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. Sau đó, hai người sẽ
cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong hạnh phúc.
10 a.m
Bị ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm cho chói mắt, tôi mới tỉnh dậy sau
một giấc ngủ không mấy...ngon lành. Nói thật là cả đêm cứ suy nghĩ linh
tinh mãi tôi có ngủ được tí nào đâu, mà cũng tại vẫn còn lại “dư âm” của bữa tiệc Noel hôm qua nữa (uống rượu đó, mặc dù có tí >.<). Nhưng cái mà tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là về Hạo Du, về con mèo anh tặng
tôi, về tấm ảnh chụp tôi trong máy an