Old school Swatch Watches
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327585

Bình chọn: 7.5.00/10/758 lượt.

. Là tôi tự tay làm đó, vất vả lắm đó, không được bỏ chứ.

_Ăn nữa là béo lắm đấy, hì hì.

_Không nói nhiều, ăn đi này. Lần tôi bế cô lên phòng, thấy nhẹ tênh, lại mới sụt cân à.

_Hì, cũng vẫn thế ạ.

Tôi cầm miếng bánh anh đưa rồi lại nhoẻn cười. Anh giờ lại còn lo lắng cho sức khỏe của tôi nữa cơ đấy, thích quá cơ à.

_Sao hôm nay tự nhiên anh lại nấu bữa sáng thế?

_Thế cô không muốn à?

_Hì, tất nhiên là có rồi ạ, nhưng mà...

_Thôi, uống nốt cốc ca cao đi, tôi lên cho Hạo Minh ăn.

Hạo Du nói rồi đi liền lên phòng. Thấy vậy tôi uống vội cốc ca cao rồi chạy ngay theo sau anh.

_Đợi em với.

_Gì thế, vừa ăn xong lại chạy thế à, đau bụng thì sao, đi chậm thôi.

_Hì hì, vâng.

Tôi gật đầu nhanh nhẹn rồi đi sau anh vào phòng. Anh bảo đã mua sữa và thức ăn dành riêng cho Hạo Minh rồi.

_Meo meo...dậy ăn thôi nào.

Anh cù cù vào cổ Hạo Minh rồi kéo nó ra khỏi ổ. Em mèo ngoan ngoãn liếm

hết bát sữa một cách nhanh chóng rồi lại vào ổ nằm, không ngừng kêu

“ngoeo ngoeo” mãi.

_Chẳng mấy chốc Hạo Minh sẽ lớn bổng anh nhỉ. Nhưng mà sao, nó chẳng chạy nhảy gì hết =.=.

_Nó còn nhỏ mà. Nó đang nhớ mẹ đó, cả đêm kêu có nghe thấy không?

_Ơ...em không.

Hic, rõ là đêm qua tôi không ngủ được mà, sao...không biết gì cả >.<

_Ngốc, ngủ tít, biết gì đâu.

_Ơ, ai bảo là em...

Tôi đang định nói “ai bảo là em ngủ tít” thì lại chợt nhớ đến chuyện

sáng nay mình “vô tình” ôm anh nên im luôn. Nhỡ anh biết tôi tỉnh mà cứ

ôm anh thì sẽ trêu cười tôi mất thôi TT_TT

_Là em...làm sao?

Anh bỗng xua tay trước mặt tôi, cười hỏi. Tôi tất nhiên là không thể nói tiếp được nên đành lảng sang vấn đề khác.

_Không có gì, hôm nay anh có đi đâu chơi không? – tôi đi về phía giường anh, vừa hỏi.

_Chắc là không, Tiểu Giang không rủ đi đâu, chắc hôm nay ở nhà.

_Hi, thật ạ, vậy thì thích quá.

_Có gì mà thích?

Anh nhíu mày nhìn tôi rồi cũng ra ngồi bên cạnh. Tôi vừa cười tươi vừa nói, ánh mắt đầy háo hức:

_Hihi, thì hai anh em mình cùng ở nhà, mình xem film nhé.

_Xem film gì?

_Thiếu gì film, Serect garden này, Dream high này, rồi my girlfriend is a gumiho (bạn gái tôi là hồ ly) này... thiếu gì chứ. Mình cùng xem nha, được không anh?

_Ừm, tùy cô.

_Hì hì.

Tôi nhoẻn cười nhìn anh bê cái lap từ trên bàn xuống giường. Anh cho tôi chọn film nên cuối cùng tôi đã mở Đi tìm Nemo (Finding Nemo) để cả hai cùng xem. Phim hoạt hình này tôi xem không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn thấy hay kinh khủng.

_Cô thực sự thích xem thể loại này à =.=

Tôi vừa nhìn Tiểu Minh đang chăm chú vào cái màn hình vừa hỏi, cô ấy có vẻ rất thích cái thể loại film dành cho con nít này.

_Dạ, hì, hay mà, anh nằm xuống đây xem đi anh.

Tiểu Minh vừa nói vừa kéo tôi nằm xuống bên cạnh, tôi miễn cưỡng làm

theo, không mấy thích thú tẹo nào. Tôi chỉ thích film khoa học viễn

tưởng, ngoài ra còn có thể xem film trinh thám chứ hoạt hình hay thể

loại film tình cảm như film Hàn Quốc thì không thể nào chấp nhận được.

Nhưng mà hình như con gái đều thích xem mấy thể loại đó thì phải, Tiểu

Giang rồi Tiểu Minh nữa.

Nhìn cái cách Tiểu Minh xem kìa, vừa xem vừa khanh khách, có để ý gì đến tôi đâu.

_Haha, buồn cười quá anh kìa. Mà anh có xem không đấy?

_À, ừ, có chứ.

_Sao anh không cười?

_À, haha, buồn cười nhỉ.

_Hì hì, hay lắm đó anh.

Tiểu Minh cười híp tịt mắt rồi lại quay ra xem tiếp. Không hiểu tôi đang làm cái trò hề gì nữa đây, vừa nãy lại còn cười theo lời cô ấy nữa chứ, thật như một thằng ngốc mà, hic. Tôi vớ lấy quyển Mật mã Davinci trên bàn, uể oải lật từng trang. Tôi đọc nó nhiều lần lắm rồi, giờ cũng chẳng có hứng thú để đọc, nhưng mà cứ nằm xem cái film vớ vẩn này thì

thật vô vị. Vậy mà nhìn Tiểu Minh kìa, hai mắt sáng rực, hấp ha hấp háy, y như trẻ con vậy, thích đến vậy sao.

Tôi cầm quyển sách trong tay mà không ngừng nhìn sang bên cô ấy. Có thứ

cảm xúc gì lạ lùng lắm đang chảy trong người tôi, bám lấy trí óc tôi

không rời. Hic, lại còn tim tôi nữa, cứ rộn ràng hết cả lên. Biết làm

sao được chứ, nhìn cô ấy dễ thương thế kia cơ mà, nhất là lúc cười. Lúc

Tiểu Minh cười, tôi cảm giác cứ như trên thế gian này chỉ có hai người

thôi vậy, thời gian cũng dừng lại luôn. Tất cả mọi thứ đều như dừng lại

mỗi khi cô ấy cười vang.

Đến mắt tôi sao cũng không thể dời khỏi cô ấy thế này!

_Anh ơi...

Nghe Tiểu Minh gọi, tôi vội nhìn vào quyển sách, trả lời rất bình thản.

_Gì vậy?

_Sao anh đọc truyện. Anh không thích xem film này phải không?

Tiểu Minh vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào mắt tôi, lại còn buồn buồn nữa

chứ. Hic, đúng là tôi ngu ngốc quá mà, đang xem film sao lại giả vờ đang đọc sách chăm chú chứ >.<.

Tôi nhìn lại cô ấy, muốn lắc đầu phản đối ngay nhưng chẳng thể nào nói

dối được, hic, tay vẫn còn cầm quyển sách đây thì biết nói thế nào. Vậy

là tôi đành gật đầu.

_Vậy mình xem film khác nha, xem film anh thích ý.

Đẩy cái lap về phía tôi, cô ấy khẽ cười nhưng hình như không được vui

lắm thì phải. Tự nhiên tôi lại chẳng thấy hứng thú gì nữa cả, tôi...tôi

muốn được nhìn thấy cô ấy cười hạnh phúc cơ, không phải là nụ