Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327605

Bình chọn: 8.5.00/10/760 lượt.

hỏi thăm tí thôi.

Tôi vừa dứt lời thì đã thấy Đình Phong gọi lại, vội vàng nghe máy ngay.

_Em đây, hì hì.

_Vịt con, em có việc gì mà gọi cho anh thế, hay là...nhớ anh?



Đình Phong vừa hỏi vừa cười khúc khích nên tôi cũng đùa theo:

_Vâng, nhớ anh, hihi.

_Ha, thật không thế, nhớ anh thật à?

_Hì, trưa nay em ngủ mơ đến anh. Anh...vẫn ổn chứ ạ?

_Ừ, tất nhiên, sao em lại hỏi thế. Anh đang ở chỗ tập bóng. Cả ngày tập, mệt mà anh vẫn nhớ em hoài, hì.

_Hihi, các anh vẫn đang thi đấu nhỉ?

_Ừ, hai tuần nữa chung kết. Nếu vô địch trong nước thì sẽ được sang Thái thi tiếp đấy.

_Thật ạ, woa, vậy phải cố gắng đấy nha.

_Ừ, anh biết rồi. Thôi, anh dập máy đây. Bao giờ về anh sẽ gọi cho em, bye em nhé.

_Vâng, chào anh, đi cẩn thận, về sớm nhé.

_Ừ, chào vịt con.

Tôi dặn dò anh kĩ lưỡng rồi mới dập máy, nghe giọng anh xong thấy yên

tâm hơn hẳn. Tôi thở phào cái nữa, tự cười một mình rồi tắt đèn đi thẳng lên tầng. Trong lúc tôi đang nói chuyện điện thoại, Hạo Du đã bỏ lên

phòng, chắc anh đi ngủ. Tôi muốn được nằm chung giường với anh nữa

TT_TT.

_Hạo Du, anh ở trong đó à, em vào nhé. – tôi gọi cửa phòng anh.

_Ừ, vào đi.

Nghe anh nói, tôi vui mừng mà ẩn luôn cửa vào, thấy anh đang ngồi vuốt

ve Hạo Minh. Hic, tồi tệ quá, anh tặng Hạo Minh cho tôi mà tôi toàn để

anh chăm sóc nó thôi, hôm nay cũng chưa mua đồ chơi cho nó nữa, hic.

Tôi lại gần chỗ anh và ngồi luôn xuống bên cạnh, khẽ ôm luôn Hạo Minh

vào lòng mà vuốt ve. Bất ngờ, Hạo Du bế con mèo ra khỏi tôi rồi để luôn

vào ổ, chép miệng.

_Coi chừng ôm nó không lớn được đâu. Nó còn bé tí như vậy không được hành hạ.

Tôi nhíu mày nhìn anh, khẽ nở một nụ cười...gian.

_Ý anh là...lớn như anh mới nên ôm chứ gì.

_Thông minh đấy. Đi ngủ thôi.

Anh bất ngờ xoa đầu tôi rồi nhảy lên giường, trùm chăn đến cổ. Tôi vẫn

còn cứ ngẩn người ra vì câu nói vừa nãy của anh đây. “Đi ngủ thôi” chẳng phải anh bảo tôi lên giường ngủ cùng sao, hay tôi nghe nhầm?

_Anh...cho em ngủ cùng à?

_Ý cô muốn sao?

_Dạ, hihi.

Tôi mừng ra mặt, trèo luôn lên giường nằm cạnh anh. Lần này còn cẩn thận để Dinga vào giữa để tránh tình cảnh “vô tình khó xử” như ban sáng.

Nhưng tôi vẫn quàng tay ôm lấy nó, tranh thủ quay ra nhìn anh. Vì đèn

chưa tắt nên nhìn gần anh đẹp lắm. Da trắng mịn, lông mi lại dài (anh

quay mặt vào trong, đối diện với tôi), cái cổ cao hấp dẫn nữa, tuyệt

thật.

Tôi cứ nằm ngắm anh, còn anh thì đang nhắn tin cho ai đó luôn tay, chắc

là với Tú Giang. Tôi đoán thế. Trước kia, có những lần tôi đi chơi với

Tú Giang, hai người chẳng nhắn tin suốt không ngừng một phút giây nào đó sao. Tú Giang còn kể (nhỏ) với tôi là vì khi yêu nhau rồi, chỉ một

“tích tắc” không nói chuyện thôi là cũng thấy nhớ nhau lắm. Ừm, tôi thì

chưa có người yêu bao giờ, nhưng mà cũng hay nhớ Hạo Du lắm.

Thấy Hạo Du cứ chăm chú vào cái điện thoại, tôi mới cất tiếng hỏi tò mò:

_Anh nhắn tin với Tú Giang à?

_Không, sao lại hỏi thế? – anh đáp lại ngay – tôi đang đọc sách, xem mấy cái đề thi đại học.

_Hic, chăm thế.

Tôi cười gượng gạo nhìn anh, chẳng biết phải nói thêm gì nữa. Sao lại có người chăm chỉ như thế chứ, chắc anh lên mạng tìm đề thi ngay trên điện thoại. Hic, nghĩ lại thấy xấu hổ quá, anh thì chăm chỉ thế mà tôi

thì... TT_TT. Vậy mà tôi còn nghĩ anh nhắn tin với Tú Giang nữa chứ. Mà

cả ngày hôm nay, tôi chẳng thấy hai người liên lạc gì, ngoài cuộc gọi Tú Giang gọi đến cho Hạo Du lúc sáng sớm, tôi cũng không biết Hạo Du có

gọi lại cho cô ấy không nữa.

Tôi quay ra nhìn anh, lại hỏi (tò mò):

_Anh ơi, hôm nay anh không gọi điện cho Tú Giang à?

_Không. – anh đáp gọn rồi lại chăm chú xem điện thoại.

_Thế không nhắn tin với cô ấy à?

_Không. – lại không đắn đo suy nghĩ gì mà trả lời luôn.

Tôi lại tò mò hơn nữa:

_Sao thế ạ. Không nhớ nhau à?

_Hỏi gì mà buồn cười thế, bị hâm à?

_À, hì, thì em thấy lạ thôi mà.

_Tôi đâu có như cô với Đình Phong, nhỉ?

_Ơ, sao lại nói thế, khác nhau mà. – tôi với Đình Phong đâu phải như Hạo Du với Tú Giang chứ – em chỉ lo cho anh ấy nên mới gọi thôi mà.

_Ai mà biết được, thôi ngủ đi.

Anh nói rồi tắt đèn ngay, điện thoại cũng để sang một bên. Tôi thấy vậy

thì cũng yên lặng. Thực ra là nhìn thấy máy anh là tôi lại nhớ đến cái

bức ảnh hôm qua. Bức ảnh chụp hôm đi chơi với Đình Phong, sao lại có ở

máy anh nhỉ, có lẽ anh lấy từ máy tôi nhưng mà lúc nào chứ. Hic, bao

nhiêu câu hỏi mà tôi chẳng dám hỏi anh, nhưng tò mò muốn chết mất, hic.

_Sao chưa ngủ đi?

Giật mình, anh hỏi được một lúc tôi mới trả lời:

_Em chưa, ngủ đây ạ.

_Ừ, ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.

_Vâng.

Tôi gật đầu rồi mỉm cười, nhắm luôn mắt lại, nhưng không thể nào ngủ

được, lòng cứ bồi hồi không yên. Nếu bây giờ tôi mở mắt ra, có khi nào

lại thấy anh đang nhìn tôi không?

Thế là tôi mở mắt ra.

Và...

Tất nhiên, tôi thấy anh đang ngủ, đôi lông mi dài khép khẽ. Tôi bất giác đưa tay, vượt qua “ranh giới” là Dinga, chạm nhẹ vào má anh. Đúng là

tôi chỉ chạm rất nhẹ thôi vì tôi không muốn làm anh tỉnh giấc, xong rồi

lại thu tay về nằm im ngay.


Snack's 1967