Snack's 1967
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327572

Bình chọn: 9.5.00/10/757 lượt.

u Minh, được ở bên cạnh an ủi, quan tâm và được làm chỗ

dựa vững chắc cho cô ấy.

_Hạo Du, may quá, người trong giấc mơ không phải là anh, Hạo Du...

_Ừ, thật may quá.

_Hạo Du, anh có thể ôm em được không, làm ơn...

Tiểu Minh nói giọng như van lơn, cô ấy cứ bám chặt lấy tôi, cơ thể run

rẩy đến tội nghiệp, hai mắt to tròn toàn nước. Thế là tôi cũng vòng tay

ôm lấy cô ấy, ôm thật chặt. Cả nhịp tim và nhịp thở như hòa làm một làm

cho những giai điệu cảm xúc vang lên không ngừng. Tôi...cũng đang run

rẩy đây, vì nốt nhạc hạnh phúc đã vang lên mất rồi.

9 p.m

_Hạo Du, nhà hết thức ăn rồi, em ra siêu thị mua đồ, về ngay đây ạ.

Tôi vừa dắt xe ra cửa vừa gọi với vào trong. Nhà hết sạch thức ăn tươi

rồi, trong tủ lạnh chỉ còn có mỗi xúc xích, thịt hộp, trứng với mấy bịch sữa tươi thôi.

_Đi gì giờ này nữa, chín giờ rồi.

Hạo Du từ trong nhà chạy ra và giữ ngay lấy tay tôi. Anh vừa mới từ

phòng tắm ra, cúc áo cũng còn chưa cài xong nốt. Tôi nhìn anh rồi khẽ

mỉm cười:

_Không có tí rau, tí thịt nào. Em ra siêu thị mua tí rồi về.

_Thôi, mai đi mua, có sao đâu. Bây giờ vào nấu mì cho tôi ăn đi, đói rồi.

_Dạ, anh đói à. Được rồi, để em nấu mì cho anh rồi đi.

_Gì chứ, không đi mà, vào nhà, vào nhà nhanh lên.

Hạo Du nói rồi ẩn luôn tôi vào trong, không để cho tôi nói lời nào. Tôi

quay ra nhìn anh nhoẻn cười rồi đi thẳng vào bếp, đặt sẵn nồi nước để

nấu mì. Nhưng đến lúc mở tủ ra thì ôi thôi, chẳng còn sót lại một gói

nào.

_Hạo Du, mì tôm cũng hết nốt rồi, anh có ăn cháo không, em nấu cho.

_Ừ, gì cũng được.

_hì, vâng.

Tôi vừa trả lời anh vừa nhanh tay cho gạo vào nồi. Hôm trước lang thang

trên mạng, tìm mấy món ăn ngon mà đơn giản, tôi thấy người ta nói nấu

cháo bằng nồi cơm điện rất ngon. Học hỏi rồi hôm nay mới có dịp thể

hiện. Tuy nhà hết thịt rồi nhưng xúc xích vẫn còn nhiều, thay thế cho

nhau chắc cũng ổn, hihi.

[...'>

_Hạo Du, cháo thơm ngon đây.

Tôi bê hai tô cháo thơm lừng đến trước mặt anh, miệng cười toe toét.

Công nhận cháo nấu bằng nồi cơm điện vừa nhanh, lại vừa rất ngon^^. Đẩy

bát cháo về phía anh, tôi nghiêng đầu nháy mắt:

_Anh ăn đi ạ, ngon lắm đó. Mời anh.

_Ừ, cô cũng ăn đi.

Anh gật đầu, nhìn tôi rồi mới xúc cháo ăn. Tôi hồi hộp chẳng biết an có

thích không nên cứ nhìn theo anh ăn, chờ đợi anh buông ra một lời nhận

xét.

_Thế nào?

_Ừ, ngon.

Anh ngước lên nhìn tôi gật gù rồi cúi xuống ngay. Được anh khen, tôi vui lắm, trong lòng như nở hoa, giờ mới bắt đầu ăn bát của mình. Đúng là

cháo tôi nấu ăn rất tuyệt mà, hehe.

Mới ăn hết có nửa bát, tôi đã thấy Hạo Du ăn hết bát của mình, vội vàng bảo anh đưa bát, xúc nốt cho anh chỗ cháo còn lại.

_Hì, ăn cháo chóng đói, anh ăn thêm đi.

_Còn cô thì sao?

Hạo Du vừa đỡ bát cháo vừa hỏi. Tôi liền trả lời ngay:

_Em ăn thế này no rồi.

Nói xong tôi lại tiếp tục cúi xuống ăn, tránh để anh nói thêm gì. Có lẽ vì vậy anh cũng im lặng luôn.

Chờ anh ăn hết cháo, tôi đi rửa bát ngay. Bình thường còn ăn tráng miệng nữa nhưng hôm nay chẳng còn gì, hic. Chắc tôi phải đi mua cả thức ăn và hoa quả dự trữ luôn...một tháng mới được.

Tôi úp nốt hai cái bát lên chạn rồi tung tẩy đi ra chỗ anh, đang ngồi xem bóng đá thì phải.

_Ù òa.

Tôi rón rén đến chỗ anh rồi hù anh một cái, thế mà anh chẳng hề giật

mình, lại còn cứ ngồi im làm tôi thấy chán hết cả người. Ngồi nghịch

xuống cạnh anh, tôi quay ngoắt, giận dỗi. Một lúc sau anh vẫn yên lặng,

có lẽ chẳng để ý gì đến tôi cả. Tôi thu chân ngồi bó gối, nhìn ra thì

thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn vào tivi, ra là xem bóng rổ.

Tôi nhìn lên màn hình, thấy người ta chơi bóng rổ lại nhớ đến Đình

Phong. Nãy mơ giấc mơ đáng sợ thật, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh cuối cùng trước khi tôi tỉnh lại đấy, Đình Phong ôm chặt lấy tôi, máu anh rỏ giọt, chảy từ đầu xuống ướt đẫm cả cái áo trắng, anh hỏi tôi sao không

rồi bất tỉnh, ngã gục hẳn lên người. Tôi lúc đấy sợ hãi chỉ biết lay

người anh mà gào khóc. Thật may vì Hạo Du nằm bên đã gọi tôi dậy mà ôm

tôi, nếu không tôi sẽ chết vì trong mơ luôn mất.

Tôi nhấn số Đình Phong rồi ấn nút gọi, tự nhiên tôi thấy lo cho anh,

muốn gọi điện để chắc anh vẫn an toàn. Nghe thì có vẻ thật buồn cười và

ngớ ngẩn. Vậy mà chuông đổ một lúc không thấy ai nghe máy, tôi sợ kinh

khủng. Gọi lại lần thứ ba có tiếng người trả lời, tôi mới thở phào.

Nhưng...giọng lại không phải của Đình Phong, một giọng con trai lạ...

..Nhưng...giọng lại không phải của Đình Phong, một giọng con trai lạ.

_Alô.

Giọng gì như muốn đóng băng người nghe làm tôi bỗng dưng lắp bắp vì lo sợ:

_A...alô...

_Tìm Phong hả? – đầu dây bên kia vừa hỏi vừa cười, nghe rất ghê rợn.

_Dạ...dạ vâng.

_Tí gọi lại nhé. Nó đang bận.

[...'>

Nói chuyện được vài câu với anh ta, dập máy rồi tôi mới dám...thở phào

một cái. Ra là bạn anh ấy, Đình Phong đang bận gì đó thì phải, không

nghe máy được.

Quay sang bên, tôi thấy Hạo Du đang nhìn mình...trân trối, vội cười một cái:

_Anh nhìn em gì thế?

_Không có gì. Mà...gọi Đình Phong à?

_Hì, vâng. Nãy mơ đến anh ấy nên thấy hơi lo, em gọi