
ược một chút. Vẻ mặt cậu cực kì căng thẳng, tuy là đâu có dám nghĩ lí do vì sao Tiểu Minh lại vội vã đến chỗ Đình Phong như vậy, nhưng vẫn cảm thấy bất an vô cùng. Nhỡ là
cậu sắp phải chứng kiến một cảnh gì đó mà cậu không hề muốn?
_Hạo Du, bạn…
Tiểu Phần chạy đằng sau, cố làm tròn vai diễn, gọi với theo Hạo Du đã
lao nhanh vào chiếm một chỗ trong chiếc thang máy đang chuẩn bị đóng
cửa.
Hạo Du vẻ mặt vô cùng u ám, đáng sợ đứng dựa vào thành, hẳn là như đang ngồi trên đống lửa, Tiểu Phần nghĩ.
_Bao nhiêu phần trăm Tiểu Minh đang ở đây?
_Hả? – Tiểu Phần không rõ có phải là đang “đóng kịch” hay không, ngây ngốc nhìn Hạo Du.
_Bạn chắc chắn bao nhiêu phần trăm Tiểu Minh đang ở đây?
_Có lẽ…một trăm…
Hạo Du nghe Tiểu Phần nói mà không nói tay nắm chặt run lên bần bật. Là
vì sao Tiểu Minh lại vội vã như vậy chạy đến đây, là vì sao chứ. Còn
không kịp nói với cậu, còn bỏ cả bữa trưa cậu mất công nấu, là chuyện gì đó rất quan trọng không thể không đi mà lại không thể cho cậu biết hay
sao. Lại liên quan đến Đình Phong. Đầu óc Hạo Du mỗi lúc một tối tăm,
cậu càng nghĩ càng không ra. Mà cái thang máy chết tiệt này, sao lại
chạy chậm đến như vậy chứ.
_Tiểu Phần, chuyện hôm trước bạn nói với mình, là thật sao? Chuyện Tiểu Minh đến chăm sóc Đình Phong ốm ấy.
_Ừ…ừm, Tiểu Minh nói mình không được nói với bạn, bạn đừng…
_Cô ấy nói với bạn những gì? – giọng Hạo Du sắc lạnh.
_Hôm trước mình đã…lỡ nói rồi đó.
_Hừ.
Hạo Du không nói thêm gì, trong đầu suy nghĩ cứ như đang bay loạn xạ, va cả vào nhau, không khỏi tạo thành những cơn chấn động. Hạo Du thấy hơi
choáng váng, càng lúc càng khó chịu. Cậu cố an ủi mình, Đình Phong chắc
có việc gì đó nên mới nhờ Tiểu Minh đến giúp, chắc chỉ vậy. Chắc không
có chuyện…không có chuyện Tiểu Minh yêu Đình Phong mà thương hại cậu
đâu, chắc không có, không có… Hạo Du đáng thương có lẩm bẩm trong đầu,
mắt chòng chọc nhìn vào cái bảng trước mặt, 35, 36, cuối cùng thang máy
cũng dừng lại.
Hạo Du gần như không đợi nó kịp mở cửa đã lao ra, là nơi cánh cửa đang
mở, Hạo Du không đủ tỉnh táo nữa, cậu chạy ngay vào. Bên trong lại là
một cánh cửa nữa, cũng đang mở. Và đứng ở đó, Hạo Du nhìn thấy…
Hạo Du gần như không đợi nó kịp mở cửa đã lao ra, là nơi cánh cửa đang mở,
Hạo Du không đủ tỉnh táo nữa, cậu chạy ngay vào. Bên trong lại là một
cánh cửa nữa, cũng đang mở. Và đứng ở đó, Hạo Du nhìn thấy…
Hạo Du nhìn thấy...
Quay lưng vào cậu, Tiểu Minh gắt gao ôm lấy Đình Phong, đầu hơi cúi xuống chẳng biết còn đang làm gì nữa.
Và hai người...đang ở trên giường.
Là vội vã đến đây để...ôm hôn Đình Phong? Vội vã đến mức bỏ cả bữa cơm
cậu nấu, cũng không kịp nói là đi đâu. Hạo Du thấy tim mình đang vỡ ra
từng mảnh, ánh mắt cậu hướng vào hai người đó...không giận dữ, không
ghen tuông, chỉ là khổ đau mà thôi, một màn đen kịt. Chân Hạo Du run
run, khóe môi cũng run run. Cậu phải làm gì? Thậm chí điều đơn giản đó
Hạo Du cũng không biết nữa, cậu cứ chôn chân ở đấy, đau đớn làm màu nền
cho bức tranh trước mặt..., ngày càng tối tăm. Căn phòng rõ ràng là ánh
sáng đang phủ lấy hai con người ấy, mà sao cậu chỉ nhìn ra được địa ngục chỉ cách mình có vài bước chân thôi.
Và Hạo Du không sao bước đến tiếp được, dù chỉ là nửa bước, cơ thể cứng
đờ, đến đưa tay ra thử chạm vào cái ranh giới giữa địa ngục và trần gian đó cậu cũng không làm được. Là cậu sợ...không dám làm.
Có cái gì đó...đang từ từ vỡ vụn, quả cầu hy vọng Hạo Du luôn nâng niu
bên mình chăng, hay là quả cầu tình yêu? Không, không phải tình yêu đâu, là niềm tin và hy vọng đấy.
“Xoảng...”
Là tiếng thứ gì đó đổ vỡ làm không gian như bị lay động, bức tranh trước mắt phút chốc bị phá vỡ. Người con gái đang ngồi trên giường giật mình
quay lại, bất ngờ nhìn thấy Hạo Du đứng đó, như không tin được vào mắt
mình, trong lòng cũng đột ngột vang lên một tiếng “xoảng”. Đôi mắt nhòe
nhoẹt nước của Tiểu Minh hoàn toàn mở rộng, tại sao Hạo Du lại ở đây?
Hạo Du nhìn người mình yêu với đôi mắt đau đớn không sao tả được bằng
lời, chân cậu bỗng chốc cử động lại được, lại lôi kéo toàn thân quay lại đằng sau, và...chạy. Chạy trốn hiện thực, chạy trốn cô, mà liệu Tiểu
Minh có đuổi theo cậu không? Cô sẽ đuổi theo một người cô thương hại mà
chấp nhận tình cảm hay sao, Hạo Du chớp choáng nghĩ, thấy những vết
thương trong tim mỗi lúc một nhức nhối hơn, như có ai đó thô bạo xé toạc tất cả những đường khâu cũ, mà trái tim mới chỉ lành lại chưa được bao
lâu...
Hạo Du có quá yếu đuối khi bỏ chạy như thế? Có lẽ là vì cậu quá tốt, như những gì Tiểu Phần nghĩ, cậu thực quá tốt. Hạo Du không muốn Tiểu Minh
khó xử, nếu quả thật Tiểu Minh yêu Đình Phong, sẽ có gì sai khi cô muốn
được ở bên người mình yêu hay sao? Là cậu cuối cùng vẫn là người sai...
_Hạo Du, Hạo Du.
Tiểu Minh thất thanh gọi với theo Hạo Du – vừa chạy vào trong thang máy. Tiểu Phần đứng ngay đó, vội làm vẻ mặt hoảng hốt, hỏi:
_Sao thế Tiểu Minh, có chuyện gì...
_Tiểu Phần, bạn vào trong với Đình Phong... Hạo Du! Đợi em đã Hạo Du!
Tiểu Minh cuống quýt chạy theo Hạo Du, lúc