
có thể tái sinh được không?
Tôi muốn học, tôi rất muốn học , nhưng, tôi làm không được, thật sự làm không được. . . . . .
Nhược Băng chết thảm, Vũ thống khổ, Nguyên Húc ẩn nhẫn, Đằng Tuấn thương tâm, còn có Nguyễn Linh chưa biết đến ái tình
Những người ngự trị trên mây sẽ không hiểu được, những người đến từ
địa ngục như chúng tôi, hạnh phúc nhỏ nhoi là quý giá đến mức nào, bao
nhiêu cũng không đổi được. . . . . .
Cỏ dại, cũng có sức sống bừng bừng, đó là một sinh mệnh, không ai có thể cướp đi quyền sinh tồn của nó. . . . . .
“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch. . . . . . Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh” thanh âm rất lo lắng
Tôi nặng nề mở ra hai mắt, “Làm sao vậy?”
“Đầu em nóng quá, em đang phát sốt. . . . . .”
Tôi gật gật đầu, “Hình như vậy . . . . .”
“Có nặng lắm không?” Hắn phủ lên trán tôi
“Không chết được. . . . . .”
Người đàn ông thở dài một hơi “Nói đi, Ngưng Tịch, emi muốn gì?”
Tôi muốn gì? Ai cũng đều hỏi tôi, tôi muốn gì?
Tôi muốn quay ngược thời gian, Tôi muốn viết lại quá khứ, Tôi muốn
mình chưa từng đến đảo Tái Sinh, Tôi muốn mình là một Hiên Viên Ngưng
Tịch bình thường như bao người. . . . . .
Các ngườ có thể cho tôi không?
Đừng hỏi tôi muốn gì nữa? Bởi vì các người không thể cho tôi. . . . . .
“Em muốn gì?” Hắn vẫn đang hỏi
“Chôn chung. . . . . .”
“Cái gì?”
“Em muốn Truyền Chi, phải chôn chung với Nhược Băng. . . . . .”
Anh kéo tay tôi xuống, bình tĩnh nhìn tôi, sau một lúc lâu, cười khẽ
Vui sướng hứa hẹn “Tốt, như em mong muốn. . . . . .”
Hôn, Nụ hôn của người đàn ông tràn ngập mùi máu tanh. . . . . .
Bầu trời, bầu trời u tối…
Nằm bẹp trên giường, nhìn trời qua cửa sổ, rất muốn cùng bầu trời u tối này ngủ thật say…
“Có rất nhiều cách để giết chết một người, cái chết cũng có 2 loại:
chết về tâm hồn và chết về thể xác. Em muốn hắn ta như thế nào?” Người
đàn ông hôn lên lưng tôi…
Quay sang nhìn hắn, hơi nghi ngờ, dựa vào đâu mà hắn có thể tự tin như thế?
Người đàn ông cắn nhẹ lên gáy tôi “Đừng coi thường năng lực của anh, đừng quên, chúng ta bò lên từ đâu…”
Tôi cười khẽ, đúng vậy, suýt quên mất, địa ngục…
Con cưng của trời không thèm làm cũng không thể làm, vẫn là làm ác quỷ địa ngục mới đúng sở trường…
Hai người đàn ông…
Một người khôn khéo gian xảo, một người kỳ quái hung ác
Họ cùng xuất phát tại một điểm, thắng bại ngay lập tức phân định rõ ràng
Không phải Truyền Chi không đủ mạnh, chỉ là, hai thế giới, khoảng cách giữa trời và đất
Nếm mùi địa ngục rồi đương nhiên sẽ biết cách đẩy người khác xuống!
Lớn lên trên thiên đường, hung ác chỉ là vô hình mà thôi…
Thực ra, đã phát hiện được điều này từ lâu rồi…
Trong lòng Truyền Chi có một thứ gì đó rất dịu dàng, di truyền từ cha mẹ, di truyền từ tình thân
Thứ đó giống như hương vị của mùa hè, nhẹ nhàng móc nối vào sinh mệnh hắn…
Không nhiều, nhưng đủ chết người…
“Nói đi, em thích loại nào?” Người đàn ông truy hỏi
Nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây đang di chuyển, chẳng hề hứng thú nói, “Không quan trọng, anh quyết định là được rồi…”
Người đàn ông ép chặt lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn hắn “Em chẳng hề vui vẻ nhỉ, yêu hắn ta rồi sao?”
Yêu? Tôi yêu Truyền Chi sao?
Tôi chỉ biết, khi ở bên hắn sẽ rất thoải mái, sẽ không đau lòng, không cần lo lắng
Tôi đau khổ, hắn sẽ thỏa hiệp; tôi cố chấp, hắn sẽ nhượng bộ; tôi mưu toan, hắn sẽ bao dung
Hắn chưa từng nói yêu tôi, nhưng lại yêu thương tôi từ tận xương tủy…
Nếu có thể, tôi rất muốn trốn trong lòng hắn
Cứ như vậy, cả một đời rồi im lặng mà chết đi…
Chỉ là…
Hắn không cho tôi cơ hội, cũng là không cho chính bản thân mình
Vốn tưởng rằng, người là đáng sợ, bây giờ tôi mới biết rõ một điều, thứ đáng sợ là vận mệnh…
“Nói đi! Em yêu hắn sao?” Người đàn ông bóp chặt eo tôi
Tôi nhíu mày “Anh làm em đau đấy…”
Người đàn ông càng bóp chặt hơn, cơ thể phủ lên người tôi, phủ lên tay chân tê liệt của tôi, tôi nhắm hai mắt lại…
Đau khổ là gì? Chính là, người đáng lẽ được trân trọng thì lại không biết cách trân trọng…
Sắc mặt càng lúc càng xám ngoét, trong lòng hiểu rõ, cơ thể này, rất nhanh đã đến giới hạn…
Bắc Nguyệt từng nói, sinh mệnh của tôi đang cạn kiệt dần…
Từng cơn đau truyền tới, trái tim cũng xoắn xuýt lại, đau đớn
“Đau…” Vô thức phát ra một tiếng duy nhất
Người đàn ông ngừng lại, bóp chặt cằm tôi “Trước giờ chưa bao giờ kêu đau, càng ngày càng yếu…”
Tôi cười khẽ, “Hình như thế…”
Đau đớn có thể hưởng thụ, đau lòng thì sao? Cũng có thể hưởng thụ à?
Linh hồn cạn khô, cơ thể mục nát, còn có thể hưởng thụ sao?
“Ngưng Tịch, em không thể yêu hắn! Không thể yêu bất cứ người nào, nghe rõ chưa?” Hắn thở dốc bên tai tôi
Mở mắt, nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt tràn đầy dục vọng
Đồng tử sáng rực, phản chiếu hình ảnh tái nhợt của tôi, tràn đầy nỗi thương tiếc của hắn
Mệt mỏi rồi…
Nỗi thương tiếc của anh chỉ có trong đôi mắt, có lẽ còn cả ở trong lòng anh nữa…
Nhưng nó lại không tồn tại trong tay anh…
Áp lực quá, dục vọng chiếm hữu của hắn còn áp lực hơn cả bầu trời xám ngoét kia
Lần lượt đập vào linh hồn, vào cơ thể tê liệt của tôi
Lần lượt bị bóng tối vây bám, quá