
tôi càng them không nắm chắc, vốn hắn
và Tần Y Y oán hận chất chứa đã rất sâu, thiếu chút nữa là đạt tới mối thù giết
cha đoạt vợ, nhưng bây giờ người mang thai con hắn lại chính là người nhà kẻ
địch, điều này có thể không làm cho người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi đấm
ngực dậm chân sao? Hắn cười cứ như trúng sổ xố, làm cho tôi run rẩy nhớ tới
soái ca bụng dạ đen tối Hướng Khôn, đại BOSS sẽ không gần mực thì đen chứ? Vậy
cuộc sống sau này của tôi không phải lúc nào cũng phải cẩn thận nhìn trước ngó
sau sao? Nhưng có điều tôi không thể không thừa nhận là thật hiếm khi trông
thấy hắn cười, giống như Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, gặp người người phải
chết…
Buổi tối, tôi nằm ở trong lòng hắn, không đầu không
đuôi nói một câu: “Em xin lỗi.”
Tay hắn siết chặt, sử dụng một chút lực dễ dàng quay
mặt tôi lại, khoảnh khắc ấy tôi sinh ra cảm giác quay cuồng giống như chiên
trứng gà trên chảo vào buổi sáng sớm= =. Vốn đưa lưng về phía hắn, nói chuyện
chỉ có chút lo lắng, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng hắn hô hấp, tôi lại đổi ý
muốn lùi bước.
“Nói đi, anh nghe đây.” Đại BOSS gần đây biến
hình lợi hại, khi nói chuyện thường nhỏ nhẹ, giống như chỉ một câu có thể làm
cho người ta được sinh ra, nhưng cũng chỉ một câu cũng có thể làm cho người ta
chết đi.
Tôi lúng túng như ngâm thơ: “Đợi tiểu Quan được sinh
ra, anh có đuổi em ra khỏi nhà hay không?” Lo
lắng này giấu trong lòng tôi như lông mọc rậm rạp sắp mốc meo hết cả. Hiện tại
cố gắng lấy dũng khí hỏi ra, tôi lại thấy mình có chút ngu ngốc.
Hắn buồn cười cúi đầu xuống, hô hấp nóng mà tê dại,
phả lên mặt tôi, tôi có chút không nhịn được. Nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm
tôi như đang rình con mồi, giằng co gắt gao với tôi, làm cho lòng tôi càng lúc
càng có cảm giác trầm trọng không tên.
Nhìn chán cho tới tận lúc tôi bối rối, đại BOSS mới tỏ
thái độ: “Đồ ngốc, lại phải tìm một người mẹ khác cho nó thì phiền lắm…”
… … Anh trả lời thẳng vào câu hỏi sẽ chết hả? Không đi
đường vòng công ty sẽ lỗ vốn sao?
Tôi vừa lòng, dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn mệt
mỏi ngủ.
……………
30 Tết cùng đến nhà chồng ăn cơm, vừa mới bước vào cửa
đã nhìn thấy bố tôi đang đùa giỡn với Tuyết Nhi rất vui vẻ, cằm của tôi gần như
muốn rớt xuống dưới. Trừng mắt nhìn một màn này, bỗng nhiên cảm thấy đau nhức.
Mẹ chồng nhiệt tình chạy ra tiếp đón: “Những năm trước
luôn là một nhà ba người, có hơn cũng chỉ thêm chị Chu, rất vắng vẻ, năm nay
Quan gia chúng ta sắp có cháu trai nên tăng thêm thành viên, sẽ có thêm hai
người, à, không phải, hiện tại là ba người chứ. Đây là việc đáng mừng nhất!”
“Hôm nay, mẹ đã tự mình tới mời ông thông gia đến đây
, cùng với cô y tá lạnh lùng kia nữa nhưng mà cô ấy không tới.”
Đại khái là sắp tới năm mới nên không khí thực high,
mẹ chồng nói chuyện tới nỗi giương nanh múa vuốt, vui mừng giống như đứa trẻ
con ngây thơ, chất phác chờ mong náo nhiệt.
Tôi nhìn mắt bố chồng, ông chăm chú nhìn vợ mình đang
phóng đại mọi chuyện, hơi có chút ý cười lóe lên trong mắt. Tôi rất khâm phục,
không phải vì bố chồng tôi cũng đã sắp 60 tuổi nhưng nom vẫn rất phong lưu
phóng khoáng, mà là đã từng trải qua nhiều mưa gió sóng to như vậy nhưng hai
ông bà vẫn chẳng khác nào một đôi vợ chồng son, có thể tương trợ nhau trong lúc
hoạn nạn bất kể chướng ngại trước mặt ra sao, tay trong tay cùng nhau đối mặt
với tương lai. Trải qua gian khổ mới hái được quả chín, mãi mãi tỏa ra hương
thơm ngào ngạt mà chưa một ai được ngửi qua.
Tôi hiện tại lại có chút sợ hãi lo được lo mất, cảnh
tượng hoà thuận vui vẻ bây giờ giống như một giấc mộng, như hoa trong gương, trăng
trong nước, tôi sợ mình chẳng may lơ đãng hắt xì một cái, mọi thứ đều có thể vô
hình bị hủy bỏ, cuối cùng sẽ tìm không thấy một chút dấu vết nào…
Tôi từng lén xin cố vấn từ Tiểu Bạch, kẻ tự xưng là
chuyên gia, cô ấy luôn oán giận bản thân không vượt qua được thế hệ 9x , đến cả
mang thai cũng không nhanh bằng tôi, huấn luyện cho tôi một chương trình học về
dưỡng thai: “Sách nói phụ nữ lúc mang thai luôn có cảm giác sắp phải rời bỏ,
mất đi một thứ gì đấy, rồi khi nằm ngủ thường mơ thấy bị rơi xuống từ trên cầu
thang hoặc là bị ngã xuống từ vách núi đen, gặp phải những điều này có thể nói
lên rằng trong lòng cậu chứa đựng nhiều tâm sự làm tổn hại tới sức khỏe… Chẳng
lẽ là ở trong lòng BOSS không kìm lòng nổi chuyện gì sao?”
Nếu như thế, nên treo ngược mình lên cây theo hướng
Đông Nam đi = = (câu
này xuất phát từ trong phim Khổng tước đông nam phi (khổng tước bay về phương
đông nam). Đây là bộ phim Romeo – Juliet phiên bản Trung Quốc, kết thúc thì
hình như là nam chính thắt cổ chết vì tình. Cái này ta cũng không rõ lắm, vì
chưa xem phim này)
Thời điểm ăn cơm tất niên tôi ngồi bên cạnh bố, ông
giống như đứa trẻ miệng ồn ào không thể ngăn cản nổi “Tôi muốn cái này” “Tôi
muốn cái kia” . Hoảng hốt nhớ lại cái đêm trắng đó, ở trong phòng hơi nóng của
lẩu lượn lờ, tôi chỉ có thể túm lấy góc áo của bố “ con muốn ăn thịt bò, à, còn
muốn uống sữa chua nữa…” Giờ đây vị tr