
n Nhi cũng khe khẽ nói nhỏ,
móc tim móc phổi, muốn tìm một nơi không khí tuyệt vời lại có vẻ sa hoa tao
nhã, sính ngoại để ăn tối với thầy Mạc Kha giống tiệc tối long trọng như trên
TV.
Phùng Hoan Nhi nói rằng dù ăn một ít thì tối thiểu
cũng phải một trăm khối, số tiền đó vào thời điểm ấy quả thực là con số trên
trời, điển hình cho sự xa xỉ. Nhưng cơ hội này cũng hiếm có, Tần Dập Dập đập vỡ
con lợn tiết kiệm, lấy tiền tiêu vặt tích cóp trong nhiều năm cùng với lì xì
năm mới, cũng đươc khoảng bảy tám phần.
Kỳ thật cô cũng rất có hứng thú với đại hội thể thao,
nhưng lại trùng với hôm tổ chức sinh nhật nên cô từ chối uỷ viên thể dục khổ
tâm khuyên bảo, cũng như cự tuyệt tham gia thi đấu các hạng mục. Lúc đó ủy viên
thể dục còn nói cô ích kỉ này nọ, nhưng cô âm thầm ở trong lòng an ủi: người
không vì mình, trời tru đất diệt.
Sinh nhật cuối tuần đã tới, cô mặc quần áo mới đứng trước
gương ngắm nghía.
“Con gái, ngày hôm nay không phải đại hội thể
dục thể thao sao? Con mặc váy vải bông sẽ không bất tiện sao?” Mẹ lo lắng hỏi.
“Mẹ không cần lo lắng, con không tham gia thi
đấu, hơn nữa buổi tối đi tới nhà Hoan Nhi ăn cơm, mẹ chẳng lẽ không hy vọng con
gái mẹ nhã nhặn thục nữ đoan trang một chút sao?” Tần Dập Dập ôm cánh tay mẹ
làm nũng, chọc bà tươi cười đầy mặt.
Phùng Hoan Nhi cũng trở nên giống bà cụ non: “Phong
cách này, quả thực khiến cậu xinh đẹp hoàn mỹ, nhưng vẫn chưa thoát hết tính
trẻ con. Nếu nếu trang điểm thêm một chút thì vô cùng hoàn mĩ.”
“Tớ không dám trộm đồ trang điểm của mẹ tớ…” Tần
Dập Dập cũng có chút buồn rầu, tiếng oán than dậy đất, hận không thể đem đồ
trang điểm tốt nhất thiên hạ tô điểm cho hình tượng bản thân, mặc kệ mọi thứ,
để lại ấn tượng trong lòng thầy Mạc mình là tiên nữ hạ phàm là được rồi.
“Thầy Mạc của chúng ta cũng không phải đầu gỗ,
cậu toàn tâm toàn ý muốn nổi bật như vậy thầy nhất định sẽ thấy được nỗi khổ
tâm của cậu, nhưng cậu vẫn nên thổ lộ trước thì hơn, khẩu hiệu trên quảng cáo
không phải nam nữ bình đẳng hay sao? Con trai có thể thổ lộ, cậu cũng có thể đi
đầu phong trào mới, không phải nói nữ truy nam cách tầng sa* hay sao?” Phùng
Hoan Nhi cổ vũ Dập Dập đang khẩn trương.
(*ý nói, nữ theo đuổi nam thì vô cùng dễ dàng như cách
lớp vải)
“Nhưng tớ không dám, nhỡ thầy từ chối thì sau này tớ
sẽ không còn mặt mũi gặp người khác…” Mặt cô nhăn lại nhìn rất kì cục.
Phùng Hoan Nhi an ủi cùng động viên: “Trời biết đất
biết cậu biết tớ biết, còn có Thầy Mạc biết, ai sẽ nói ra ngoài chứ? Từ sau vụ
lần trước tớ đã phong tỏa mọi tin tức của cậu với bên ngoài rồi, lúc nào cũng
nói năng thận trọng.”
Khi Mạc Kha nhìn thấy Tần Dập Dập, trong nháy mắt có
một tia kinh diễm hiện lên ở đồng tử mắt: “Dập Dập, hôm nay em mặc quần áo rất
đẹp, rất hợp với em.”
Tần Dập Dập đỏ mặt: “Cám ơn thầy, thầy mặc bộ quần áo
này trông cũng rất tuấn tú.”
Mạc Kha cúi đầu nhìn: “Lần trước ở văn phòng em còn
nói bộ quần áo này khiến thầy trông già đi, em nhìn rất chướng mắt mà.”
“…” Ánh mắt u oán của Tần Dập Dập vèo èo bay
tới, Thầy Mạc ngài không phá hỏng không khí thì không chịu được sao ?
Vừa đến cửa nhà ăn Mạc Kha sắc mặt liền thay đổi: “Sao
lại chọn chỗ này? Quanh trường học không phải có rất nhiều chỗ tốt sao? Còn có
món ăn Hoài Dương mà em thích nhất nữa.”
“Hôm nay em không muốn ăn đồ Trung Quốc.” Cô nói
dối : “Thầy Mạc, hôm nay là sinh nhật em, tất cả mọi việc phải nghe theo em.”
“Ăn cơm trong này không phải là ý hay, em chỉ là
trẻ con, sao lại học ở đâu mấy ý tưởng thế này hả.”
“…” Tần Dập Dập vì tư tưởng cổ lỗ sĩ của Thầy
Mạc mà đổ mồ hôi một phen.
Ở đây đều là món ăn Pháp, còn có rượu vang đi kèm, ánh
nến rạng rỡ càng làm cho không khí thêm mờ ám, mập mờ.
“Đừng uống rượu, bây giờ em vẫn còn nhỏ, không
thích hợp uống rượu.” Mạc Kha không tự giác biểu hiện là trưởng bối, điều này
làm cho Tần Dập Dập càng thêm có ý muốn làm nũng.
“Không đâu, em cũng không phải lần đầu tiên uống
rượu, lần nào qua năm mới bố em cũng cho em uống.” Kỳ thật đây là lần đầu tiên
cô tiếp xúc với rượu, bởi vì mẹ cứ đụng tới rượu là say, cho nên trong nhà chỉ
có bố cô hứng trí thì uống một chút rượu vàng mà thôi.
Mạc Kha cảm thấy khi ở bên cạnh cô thì mãi mãi cô luôn
là người thắng cuộc. Hơn nữa cô luôn luôn quật cường, nói muốn như thế nào thì
như thế ấy, ai cũng không làm gì được. Lúc bình thường làm bài tập cô gần như
rất ít khi làm sai, nhưng một khi sai lầm rồi thì không dễ dàng sửa, cho dù là
bị cái lá che mắt không thấy Thái Sơn, cô vẫn cứ vểnh môi bảo vệ cho sai lầm
của mình, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Cổ ngữ có câu: rượu dù mạnh nhưng vẫn không bằng can
đảm con người. Người xưa thật đúng, Tần Dập Dập mới uống nửa chén, ánh mắt đã
bắt đầu mơ mơ màng màng, không tập trung vào một chỗ. Mạc Kha nhìn cô dần dần
trở thành thiên kiều bá mị trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Vừa giống như
vui sướng khi nhìn thấy một đóa hoa nở rộ, lại vừa như lo lắng đóa hoa đẹp đẽ
này sẽ bị người ta chà đạp…
Tần Dập Dập bất chấp hậu quả thì thào nói :