Snack's 1967
Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323804

Bình chọn: 8.5.00/10/380 lượt.

im

Hàn, Quan Ứng Thư lúc này trở nên khẩn trương hiếm thấy, thấy con mình có vấn

đề, không dám sơ ý lơ là. Hắn không nói hai lời, ôm ngang lấy tôi như khiêng

bao gạo, mặt mày nhăn lại, gần như có thể nhíu chết một con muỗi, ánh mắt sắc

bén như dao. Mặc dù đang ở trong lòng hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy từng cơn lạnh

thổi quét sau lưng.

Tôi có ý giúp hắn ổn định nhịp thở: “Đừng lo lắng, con

không sao, chỉ là hơi đau mà thôi.”. Kỳ

thật sau khi mang thai thì sẽ ý thức được trách nhiệm của bản thân. Đối với phụ

nữ có thai thì phải biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, hơn nữa trước

đây, lúc dì cả tới chơi tôi thường đau đến chết đi sống lại, sắc mặt trắng

bệch, nên tất nhiên cũng không đem đau đớn nhỏ bé chẳng đáng kể này để trong

lòng, trong lòng cân nhắc xem có phải là do cục cưng ở trong bụng không

chịu nổi cô đơn nên tỏ ra tức

giận bất bình vì thế mà khoa chân múa tay muốn kháng nghị với tôi hay không.

Hắn hung hăng trợn mắt với tôi một cái, sau đó không

thèm nói một lời, mạnh mẽ nhấn ga, trong

khi bụng tôi đau đớn còn chưa tới cực điểm thì trái tim đã bị tốc độ điên cuồng

phóng xe trên đường của hắn làm cho gần như ngừng đập.

Hình như bác sĩ bị vẻ mặt của hắn dọa, giọng nói có

chút thần hồn nát thần tính, trầm thấp cùng run run: “Quan tiên sinh, Quan phu

nhân chỉ là bị một chút kích thích, làm cho tinh thần co rút khẩn trương quá

nên đau bụng, không có dấu hiệu sảy thai. Có điều về sau phải giữ cho tâm trạng

luôn luôn lạc quan bình thản, không nên quá mức kích động và buồn bã, phụ nữ có

thai không nên có quá nhiều cảm xúc kích động.”

Sau khi nghe thấy rõ tiếng thở phào rất nhỏ của Quan

Ứng Thư, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như vào buổi sáng sớm mùa đông

đẩy cửa sổ ra nhìn thấy màu trắng xóa của tuyết tràn ngập trên mái nhà hàng

xóm, như là nửa đêm tỉnh dậy từ trong mơ phát hiện hoa quỳnh, hoa mai bên bệ

cửa sổ đã nở rộ. Thì ra hắn thật sự quan tâm, cho dù tôi là kẻ thù tá túc tại

nhà hắn, hắn vẫn rất quan tâm …

Mẹ chồng tôi chạy tới như gió, vẻ mặt sợ hãi, nhìn tôi

từ đầu xuống chân, từ dưới lên trên, kiểm tra xong quay lại nổi bão với Quan

Ứng Thư: “Con lớn như vậy rồi mà ngay cả vợ mình cũng không chăm sóc nổi, làm

chồng mà như thế à ? Tương lai làm bố như thế nào đây?”

Quan Ứng Thư tuy rằng mặt vô cùng thối, nhưng vẫn

không nói gì.

Tôi nhìn mẹ chồng mà lòng lo trăm mối, bà đối đãi với

tôi quả thật là như người nhà, yêu thương tôi không chút che giấu. Cứ như vậy

trực tiếp khắc sâu thân tình trong tôi, đối với tôi mà nói điều đó càng thêm

đáng quý, không biết là đã tu luyện mấy kiếp mới có cái phúc này. Nhưng tôi vô

cùng áy náy, giống như con sông mãi mãi chảy xiết, mãi mãi không cạn kiệt. Mỗi

lần nhìn thấy bà nhiều hơn vài nếp nhăn so với đa số các phu nhân cùng tuổi

khác, so với mẹ người khác thì trong ánh mắt luôn tang thương càng thêm sâu, so

với những người già khác càng thêm từ ái, lòng tôi giống như dấm chua để lâu theo năm tháng, vớt lên sau một thời

gian dài ngâm nước, chua xót khó nhịn.

Bởi vì có dấu hiệu thiếu máu cường độ thấp khi mang

thai nên bác sĩ kê thêm vi-ta-min B11 và thuốc bổ, đã vậy còn giống như người

đang trong thời kỳ mãn kinh, lải nhải các việc cần chú ý, tâm tư tôi chẳng thèm

đặt vào đấy, ngược lại thì mẹ chồng tôi hỏi lại và ghi chép rất tỉ mỉ, như một

cô thứ ký nhỏ ngoan ngoãn trong cuộc họp. Điều này lại khiến tôi cảm động mạnh

mẽ, trên TV thường thấy do không vừa mắt con dâu, mẹ chồng miệng luôn nhấm nuốt

nói ra vài câu ngoan độc, ví như là: tôi trước kia cũng đã từng sinh con, dù có

chuyện gì thì tôi còn rõ hơn cô!

Mà tôi đây, quá sức may mắn, có thể gặp được một người

mẹ chồng lương thiện, tâm lý, phóng khoáng, tư tưởng tiên tiến như vậy, bà sẽ

không vì chuyện “củi gạo dầu muối” mà làm ầm ỹ với tôi, sẽ không vì tôi và Quan

Ứng Thư bất hòa mà bênh vực con trai mình hơn, sẽ chẳng bởi vì tôi cùng Quan

Ứng Thư không môn đăng hộ đối mà tỏ

ra xem thường gia đình tôi….

Nhưng tôi nghĩ mà vẫn run như cầy sấy, bà có thể vì

Tần Y Y, từ nay về sau hận tôi thấu xương, không thân thiết như bây giờ hay

không?

Nghĩ đến đó, tự nhiên có chút lo lắng. Sau khi uống

hết canh gà nhân sâm chính hiệu ở nhà chồng, tôi ở trên xe buồn bực không vui.

Quan Ứng Thư đại khái là bị mẹ mắng tới choáng váng, hiện

tại thay đổi biện pháp, mở miệng trước: “Hôm nay em và cô ta nói chuyện gì?”

Đột nhiên hắn lên tiếng khiến mạch suy nghĩ của tôi bị

chặt đứt, đồng thời làm tôi giật cả mình, ngày thường ở trên xe hắn chẳng bao

giờ nói được lời nào, mặt mày nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, mặc cho tôi nói nhao

nhao ồn ào cả buổi hắn cũng chỉ tích chữ như vàng “Ừ ừ” cho có lệ một chút rồi thôi.

“À, không có gì, chỉ là ôn lại chút kí ức ngày

xưa mà thôi.” Tôi thật sự không định nghĩa được nội dung cuộc nói chuyện hôm

nay với Tần Y Y, cho nên trả lời có chút hàm hồ.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ không hài lòng với đáp án của

tôi, ai biết được hắn lại hơi hơi nghiêng đầu cười nhẹ, giống như đáp án của

tôi đạt yêu cầu. Nụ cười này, lại khiến lòng