
hời hạn, nhưng việc phụ trách chắc không cần
thiết nhỉ?
Hệ thống ngôn ngữ vừa hoạt động lại thì chăn trên
người đã bị người nào đó nhấc lên, làm bại lộ thân thể tôi hoàn toàn ra bên
ngoài khiến mặt tôi đỏ không khác gì hoa hồng chói mắt trên tủ đầu giường.
Mặc kệ tất cả sự phản kháng của tôi, hắn ôm lấy tôi đi
tới phía phòng tắm: “Mau đi tắm rửa đi.”
Tôi 囧, yếu ớt mở miệng: “Thật xin lỗi, đêm qua em uống hơi
nhiều…”
Hắn sửng sốt, sau đó thấp giọng rầu rĩ nở nụ cười, gật
gật đầu, tiếp tục đi… Tôi ngơ ngác đắm chìm trong nụ cười của hắn, nó mang đến
cho tôi sự rung động thật lâu đến nỗi không thể tự thoát ra được.
Hắn ít nhất còn mặc áo ngủ, còn tôi ngay cả nội y cũng
không mặc, quả thực không dám ngẩng lên nhìn hắn… Nhất thời bị thả vào trong
bồn tắm lớn, tôi liền vội vã ấn toàn bộ cơ thể mình xuống dưới nước được rải
đầy cánh hoa hồng, hận không thể dìm cả đầu mình xuống luôn để nó khỏi lộ ra…
Thẳng cho đến lúc hắn đi ra ngoài, tôi với cái mặt đỏ
hồng mới bắt đầu dám tắm rửa.
Lúc ngồi ở trong xe tôi vẫn còn miên man suy nghĩ, cho
đến khi sắp đến công ty, xe dừng lại, tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng:
“Chờ một chút, quà sinh nhật của anh, em vẫn chưa tặng cho anh.”
“À? Anh nghĩ là em đã tặng rồi.” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có một sự vui sướng
thản nhiên.
“Hả? Không có mà?” Tôi vội vàng lục lọi trong túi, lấy
ra một cái hộp, đưa qua cho hắn: “Thật ngại quá, ngày hôm qua, em quên chưa đưa
cho anh .”
Nói xong, tôi không kìm lòng được liền đỏ mặt , chuyện
cần phải xin lỗi có lẽ không phải chuyện này…
Đó là một đôi khuy măng sét hắc diệu thạch hình giọt
nước tinh xảo, bên trong ám dạ lưu quang, tuy rằng không phải là bảo thạch quá
quý giá, nhưng khi lần đầu tiên mắt tôi nhìn thấy nó liền cảm thấy không phải
nó thì không được. Màu đen thâm trầm tới chói mắt, hoàn toàn là style của đại
BOSS.
Hắn lần đầu tiên cười thoải mái làm tôi mê muội, rồi
hắn đưa tay nhận lấy quà. Khóe miệng hình như vẫn tràn đầy cảm giác xuân sắc
quỷ dị, tôi nhịn không được cảm thấy trong lòng như có đóa hoa đang nở rộ.
Lần
đầu tiên tuy rất quý giá, nhưng dành cho đại BOSS, tôi cảm thấy bản thân có giá
trị hẳn lên, cảm thấy vô cùng mỹ mãn …
Trúc Diệp là Bách Hiểu Sinh* có tiếng giang hồ, lập
tức bắt được tin bát quái riêng tư này, giả bộ quan tâm hỏi tôi: “Thế nào? Tối
hôm qua có phải đêm xuân trướng ấm hay không, soái ca chết dưới thân, thành quỷ
cũng thoả mãn hả?”
(Bách Hiểu Sinh: Một nhân vật trong Tiểu Lý phi đao, 1
nhân vật được coi là thông thái nhất trong võ lâm , kẻ đã bỏ gần hết cuộc đời
để nghiên cứu võ học và có 1 tác phẩm thuộc hàng để lại cho con cháu ngàn đời
sau , cuốn Binh Khí Phổ …)
“Cậu nghe ai nói thế hả?” Tôi đỏ mặt khó hiểu, Lý Quân
Thành cũng không phải theo dõi, làm sao biết sau đó xảy ra chuyện gì?
Thời tiết khô mát, ngoài cửa sổ một đám mây thật nhỏ
đang bị cơn gió xé rách, như một đoá bạch mai lay động, trong khi sắc mặt của
tôi đỏ đến không chịu nổi.
“Tiểu Lý Tử tối hôm qua suốt đêm nói cho tớ biết, bọn
họ cũng thật thiếu đạo đức, chuyện bỏ thuốc mà cũng làm được, quả nhiên là áo
quan ở ngoài, cầm thú ở trong mà.”
Trong nháy mắt màu đỏ trên mặt tôi bỏ chạy như tia
chớp, đổi thành đen sì âm trầm. Tôi vẫn nghĩ đây là chuyện lớn, tôi say rượu
rồi làm ra chuyện thất đức là không thể tránh khỏi liên can, đã chuẩn bị ngoan
ngoãn nhận bài học khiển trách đạo đức. Kết quả đột nhiên một tin tức lại như
tảng đá bắn ra, thật sự là làm cho tôi hận nghiến răng nghiến lợi.
Tả San Hô, Hướng Khôn, Lý Quân Thành, Lôi Thần, chúng
ta cưỡi lừa xem nhạc thôi!
“Này ? Bạn Nhan Nhan, đêm động phòng hoa chúc xong
chưa? Kể cho tớ xem đi, chẹp, tận 18 tiếng liền, đại ca chúng ta thật không
phải hạng người hời hợt…” Giọng nói cô ấy lộ ra lười biếng, một chút cũng không
có tính cảnh giác bị người ta trả thù hay tầm nhìn xa.
“Cậu tốt nhất giải thích rõ ràng, trong tiết mục ‘Đưa
dê vào miệng cọp’ mà các cậu tỉ mỉ bày ra thì cậu sắm vai nào, tớ sẽ suy nghĩ
nên cho cậu chết từ từ hay một đao mất mạng.” Tôi nổi giận đùng đùng chất vấn.
Cô ấy cuối cùng cũng ý thức được đương sự bất mãn,
nhanh chóng tìm kiếm lấy cớ thoát thân: “Tớ chỉ là đồng lõa, Lý Quân Thành mới
là chủ mưu, thuốc đó không biết hắn đào ở đâu ra, nhưng mà có vẻ có tác dụng
tốt đó.”
Bỗng giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Đương nhiên, đây
là kế hoạch do các cậu quá lề mề.” Tôi không thèm để ý cô chế giễu, lập tức
nghiến răng nghiến lợi với Lý Quân Thành: “Cậu tốt nhất nên nói thật, bằng
không Hướng suất nhà các cậu cũng vô dụng, Bồ Tát Jesus thượng đế cũng không
cứu được cậu.” Tôi trút giận với người bên kia điện thoại.
Lý Quân Thành coi như có vẻ thông minh, lập tức biết ý
đồ của tôi, ngữ khí có vẻ tôn trọng thương lượng: “Chị dâu à, rảnh rỗi gọi điện
thoại cho em sao, nếu không sau khi tan tầm em mời chị ăn cơm?”
“Tình cảm tốt, chúng ta đang có chuyện chưa tính toán
rõ ràng.” Khiêu chiến trên điện thoại rất có uy lực, đánh giáp lá cà cho hắn
thất bại thảm hại trước, cho bọn họ thấy ý ngh