Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324170

Bình chọn: 9.00/10/417 lượt.

ĩ tôi là con mèo bệnh sai lầm cỡ

nào.

Tôi đoán hắn đang chuẩn bị chiến lược cứu quốc, đầu

tiên lấy lòng dạ dày tôi, sau đó thừa dịp tôi ăn no rượu say dễ nói chuyện liền

tìm cách làm lu mờ các hành vi độc ác của hắn. Mọi người đều biết hắn là người

sành ăn đứng đầu thành phố M, tuyệt không có người thứ hai, nhưng 80% đối thủ

đều bị hắn giải quyết thoải mái trên bàn cơm không còn tranh chấp thì quả thật

được người ta tán dương, nhưng lại bị tôi nhìn thấu tất cả.

Vì tránh cho loại chuyện chệch đường ray tôi anh hùng

hụt hơi nhất thời không chống đỡ được sức quyến rũ của món ăn ngon xảy ra, tôi

trước khi đi đã mua một cái bánh sừng bò, một chén cháo bách hợp, một miếng

sôcôla để lấp đầy cái dạ dày đang trống rỗng.

Nhưng tôi chưa từng dự đoán được trên thế giới này còn

có một loại thống khổ tên là “Anh hùng không đất dụng võ” … Tôi chuẩn bị một

đống từ ngữ để lên án, phê phán vô cùng hoành tráng, nhưng chưa kịp dùng đến đã

bị câu nói đầu tiên của hắn khi gặp tôi: “Chị dâu, vô cùng xin lỗi, hôm qua quả

thật là bất đắc dĩ, chị nghe em giải thích trước đã” hóa thành một dải mây bay

đến chân trời …

Tôi kìm nén, lý trí đè nặng cổ họng học Quan Ứng Thư

cả vú lấp miệng em trả lời: “Chỉ mong nó có thể cứu cái mạng nhỏ của cậu.”

“Là do em nóng vội thay đại ca a.” Hắn trưng ra bộ mặt

vạn phần thống khổ, rất đủ điều kiện để đạt giải Oscar.

“Đây cũng là bất đắc dĩ, cũng không biết sao chị lại

chọc anh ấy mất hứng, anh ấy mất hứng sẽ liều mạng làm việc, ngày hôm qua là

sinh nhật anh ấy, anh ấy ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, nếu không cưỡng

bức dụ dỗ thì nhất định anh ấy sẽ làm việc đến bình minh, quên cả sinh nhật lần

thứ ba mươi của bản thân .”

“Tôi không trêu chọc hắn.” Tôi biện giải cho bản thân.

“Vậy sao anh ấy lại coi mạng mình như món đồ chơi? Anh

gần đây vì chuyện của chị đã rất khác thường, em chưa thấy qua anh ấy không

nguyên tắc như bây giờ.”

“Vì chuyện gì của tôi chứ?” Tôi thực nghi hoặc, hắn

mặt lạnh liền mặt lạnh, phát cáu liền phát cáu, làm sao mà khác thường?

“Trước hết nói về Dư phó viện trưởng đi, động đến hắn

chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng bối cảnh hắn không tầm thường, quan hệ với những

người đứng đầu thành phố W, nhưng chỉ vì một ân oán tốt nghiệp của chị, anh ấy

liều lĩnh liên lạc với thư kí của ông cụ, giúp anh ấy thu xếp phía bên kia,

hiện tại chỉ sợ toàn bộ thành phố W đều gà bay chó sủa một đoàn rối loạn. Trước

đây việc này hoàn toàn không có khả năng, anh ấy hận không thể cùng ông cụ phúi

sạch mọi quan hệ.”

“Đúng rồi, còn có hộ khẩu nhà chị cùng với mộ của bà

chị ở thành phố W, hắn bỏ lại công việc để tự mình xử lí, chuyển từng cái đến

đây, đến hôm kia mới xong xuôi.” Hắn không yên lòng nhấp một ngụm hồng rượu.

“Em chưa bao giờ thấy anh ấy để ý chuyện gì như vậy,

mà anh bình thường luôn đen mặt ngậm miệng không nói, cho nên em đoán chị không

cảm nhận thấy tâm ý của anh ấy, cảm thấy anh đối với chị không tốt. Kỳ thật anh

ấy chính là đàn ông thâm trầm điển hình, trong lòng dù có sợ hãi đến đâu thì

ngoài miệng cũng không kêu một chữ.” Ngữ khí không còn trầm thấp nữa, mang theo

sự đùa cợt của riêng hắn.

Nghe thấy thế, đầu tiên là tôi rung động, sau đó lại

vô cùng tức giận: “Nhưng sao hắn lại đối tốt với tôi như vậy? Hắn rõ ràng là

thích Dụ Hà mà?”

Hắn rất kì quái liếc nhìn tôi một cái: “Chị còn chẳng

thông minh bằng Tả San Hô, ngay cả cô ấy cũng nhìn ra được mà chị còn xuyên tạc

tâm tư của anh ấy, đối với năng lực giám định và thưởng thức của chị, vãn sinh

cảm giác sâu sắc bội phục.” Hắn không đứng đắn nói.

Tôi không thèm quan tâm hắn so sánh tôi với Tiểu Bạch

Tả San Hô: “Nhưng lúc đó hắn vị Dụ Hà mà ném tôi ra bên ngoài a.” Cửa ải rối

rắm này tôi vẫn không qua được, tuy rằng biết khi đó hắn hành động như người

bình thường, tuy rằng biết ai lúc đó cũng sẽ nghĩ đến cứu người trước tiên.

Nhưng vì đó là Dụ Hà, đó là người con gái không bình thường, cho nên một việc

rất bình thường đã bị tiềm thứ của tôi phóng đại lên, tưởng tượng là do hắn

liều lĩnh cứu Dụ Hà bỏ mặc tôi mà không phải hắn liều lĩnh thấy việc nghĩa hăng

hái giúp người làm niềm vui.

“Cái này em không rõ lắm, chắc là liên quan tới tuổi

thơ của anh ấy, anh ấy mà nhìn thấy máu tươi thì sẽ tinh thần rối loạn, đây là

một bóng ma trong thời thơ ấu anh không muốn nhắc đến.” Hắn cũng không nói rõ

ràng.

“Ngày đó anh ấy vừa đến bệnh viện thì nhận được điện

thoại phải đi Newyork, gọi điện thoại cho em tìm Trúc Diệp chăm sóc tốt cho

chị, như buổi tối hôm ấy vừa xuống máy bay đã liều chết phải về nhà nhìn xem,

dường như không yên lòng vì chị.”

Tôi thế mới biết, hoá ra tối hôm đó trong lúc tôi nửa

tỉnh nửa mơ nghĩ đến bàn tay dịu dàng, giọng nói ấm áp, lời xin lỗi khàn khàn,

thật sự không phải bố tôi, đó là có thật…

Lý Quân Thành nhìn ra tôi lúng túng: “Chúng em ngày

hôm qua làm vậy chỉ là không biết làm sao bây giờ, đại ca rất cố chấp, lời anh

ấy nói cho tới bây giờ luôn nói một là một, lại có thể ở trước mặt chị cậy mạnh

khẩu thị tâm phi, bọn em người ngoài cuộc đều thấy r